Trong núi Thiên Thần.
Từ Chính cùng với một đám nhân viên nghiên cứu khoa học đang dùng dụng cụ phân tích cánh cửa trước mặt.
Nhân viên ghi chép ở bên cạnh đang tốc ký cuộc nói chuyện và phát hiện của mọi người.
"Có thể chắc chắn vật chất của cánh cửa này đến từ thiên ngoại, chứ tuyệt đối không phải là vật chất của Trái Đất, chắc là được làm từ mẩu thiên thạch nào đó rơi xuống Trái Đất".
Một ông lão tóc trắng đeo kính quan sát cánh cửa kĩ càng rồi chậm rãi nói.
"Chúng ta cần phân tích kết cấu của loại đá này, nếu có thể tiến hành sản xuất hàng loạt, thì sẽ là một đột phá lớn".
Từ Chính có chút hưng phấn nói.
"Hiện giờ chúng ta phải nghĩ cách cắt một mẩu nhỏ từ cánh cửa này để phân tích thành phần, nhưng loại đá này quá cứng, hiện giờ vẫn chưa có cách nào cắt được nó".
Một nữ nhân viên nghiên cứu khoa học tóc dài ở bên cạnh nhíu mày nói.
"Cắt bằng tia laze được không?".
"Thử rồi, vô ích".
"Nước áp suất cao thì sao?".
"Cũng không được".
"Máy cắt phức hợp ion?".
"Cũng vô ích".
Đám Từ Chính nghe xong đều rơi vào trầm tư.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm ầm ầm...
Cánh cửa đá trước mặt bỗng được chầm chậm đẩy ra từ bên trong.
Sau đó một bóng người xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Từ Chính run bắn lên, ngoảnh phắt sang nhìn bóng người kia, sau đó vô cùng mừng rỡ.
"Chủ tịch Lâm! Là Chủ tịch Lâm!".
"Cái gì? Chủ tịch Lâm về rồi?".
"Chủ tịch Lâm bình an về rồi?".
"Tốt quá!".
Không ít người ở xung quanh ùa tới.
Các nhân viên nghiên cứu khoa học bên cạnh Từ Chính đều dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá bóng người mới đi ra từ cánh cửa.
"Sao các anh tụ tập hết ở đây thế này?".
Lâm Chính tò mò nhìn đám Từ Chính.
Cũng may lúc ra anh dùng sức mạnh phi thăng cản lại sát khí bên trong, nếu không vừa đẩy cửa ra, chắc là những người này đã bị sát khí khủng khiếp làm cho tan xác rồi.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi đang nghiên cứu vật chất của cánh cửa này".
Từ Chính mỉm cười đáp.
"Nghiên cứu sao rồi?".
"Hiện vẫn chưa có bao nhiêu manh mối".
"Không gấp, cứ từ từ nghiên cứu".
Anh rất yên tâm về Từ Chính.
"Cậu Từ, đây chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn sao?".
Ông lão trước đó đẩy gọng kính dày trên sống mũi, không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Vâng".
Từ Chính gật đầu, sau đó nói với Lâm Chính: "Chủ tịch Lâm, sau khi anh vào long mạch dưới lòng đất, tôi lại chiêu mộ một nhóm nhân tài nghiên cứu khoa học ở trong nước. Đây là ông Phó Quốc Sinh, ông ấy là người đứng đầu giới nghiên cứu khoa học của Long Quốc chúng ta. Sự tham gia của ông ấy khiến các thí nghiệm của chúng ta đều có phát triển mang tính đột phá".
"Vậy sao? Chào ông Phó!".
Lâm Chính bắt tay với ông ta.
Nhưng thái độ của Phó Quốc Sinh không nhiệt tình lắm, chỉ đánh giá Lâm Chính với vẻ mặt nghi hoặc.
"Còn nữa, đây là cô Nghiêm Kỳ, cô Nghiêm Kỳ là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực lượng tử".
"Chào cô Nghiêm".
"Chào Chủ tịch Lâm, nghe danh đã lâu".
"Không dám".
Lâm Chính mỉm cười, chào hỏi từng nhân viên nghiên cứu khoa học mà Từ Chính mới mời đến.
Nhưng đúng lúc Lâm Chính đang làm quen với những người này, Phó Quốc Sinh ở bên kia bỗng lên tiếng: "Chủ tịch Lâm, tôi có thể hỏi cậu mấy câu không?".
Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp: "Đương nhiên là được, ông muốn hỏi gì?".
"Cánh cửa này... thông xuống lòng đất thật sao?".
Phó Quốc Sinh chỉ vào cánh cửa bằng đá hỏi.
"Phải".
Lâm Chính gật đầu.
"Vậy dưới lòng đất có một thế giới khác thật sao?".
Phó Quốc Sinh lại hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Coi như là thế đi".
Lâm Chính gật đầu.