Lâm Chính nín thở, nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc đồ đỏ đang tiến tới.
Hiện giờ khí mạch, gân mạch của anh đều chưa hồi phục, vẫn đang nằm liệt dưới đất, không thể động đậy được, chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Nếu người phụ nữ mặc đồ đỏ lại gần thì Lâm Chính sẽ hết đường cứu.
Anh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng quát khẽ: “Vũ Thành Mị! Thiên kiêu hạng nhất coi cô như chó, sao cô lại bán mạng cho hắn? Hay là đi theo tôi đi! Cô muốn gì tôi đều có thể cho cô!”.
Anh vừa dứt lời, đôi mắt đỏ ngầu của người phụ nữ mặc đồ đỏ tỏ vẻ hơi sửng sốt.
Cô ta biết mình chỉ là một con chó trong lòng thiên kiêu hạng nhất, sở dĩ hắn vẫn đối xử không tệ với cô ta chỉ vì cô ta nghe lời và trung thành.
Nhưng sao cô ta có thể dễ dàng chấp nhận và tin tưởng Lâm Chính chứ?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thầm hừ một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
“Xem ra cô bằng lòng làm chó rồi”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Tuy chủ thượng ăn nói hơi khó nghe, nhưng anh ta không hề bạc đãi tôi! Là người hay chó thì có gì khác biệt chứ? Có những người thậm chí còn chẳng bằng chó!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ nhỏ giọng nói, đã đứng trước mặt Lâm Chính, giơ tay lên, định móc trái tim anh ra.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ tay ra túm lấy cổ tay cô ta, sau đó hất mạnh.
Vèo!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức bị hất bay, ngã nhào xuống đất.
“Đồ ăn hại! Cô đang làm cái gì vậy? Giết một kẻ đang nằm liệt một chỗ cũng không xong? Cô vô dụng đến vậy sao?”, thiên kiêu hạng nhất quát.
“Chủ thượng, tôi không biết tay của hắn vẫn động đậy được…”, người phụ nữ mặc đồ đỏ vội vàng bò dậy, nói với vẻ áy náy.
“Chắc chắn hắn khôi phục gân mạch và khí mạch của tay chân trước, nên một tay mới có thể động đậy được! Nhưng hắn chỉ có một tay mà cô vẫn không đối phó được à? Xông lên! Mau giết hắn! Nếu còn không làm được thì cô chết luôn ở đó đi!”, thiên kiêu hạng nhất tức giận mắng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ chỉ đành tiếp tục đi về phía Lâm Chính.
Đúng như thiên kiêu hạng nhất nói, Lâm Chính quả thực đã khôi phục tứ chi trước.
Dù sao tứ chi hoạt động được thì anh mới có cơ hội trả đòn.
Anh cố gắng chống đỡ cơ thể, định đứng dậy, nhưng có vẻ rất khó nhọc. Sau hai lần thất bại, anh mới chậm rãi đứng lên được.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng rất khó khăn di chuyển về phía này, nhưng nhìn có vẻ đỡ hơn Lâm Chính rất nhiều.
“A!”.
Thấy Lâm Chính đứng dậy, cô ta gầm lên, rút một con dao găm tinh xảo giắt ở bên hông ra, đâm mạnh về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhưng vẫn bình tĩnh né sang bên cạnh.
Tuy tránh được nhát đầu tiên, nhưng cô ta lại vung lên lần nữa, con dao găm đâm mạnh vào da thịt anh.
Hiện giờ khí kình của Lâm Chính đã tan rã, không thể phòng ngự, mà con dao găm này được làm từ chất liệu phi phàm, vô cùng sắc bén, chạm vào là đứt tay, sao anh có thể chống lại chứ?
Người phụ nữ mừng rỡ, lập tức dùng sức, định khuấy đảo con dao trong người Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc cô ta định dùng sức, Lâm Chính đã dùng một tay chộp lấy cổ tay trắng nõn của cô ta, ngăn lưỡi dao định đâm vào sâu hơn.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức vận sức, nhưng ngay sau đó, bàn tay cầm dao bỗng tê rần, con dao găm rời ra, rơi xuống đất.
Hơi thở của cô ta như nghẹn lại, lúc này mới phát hiện cổ tay của mình có một cây châm bạc sáng loáng.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biến sắc, lại giơ bàn tay còn lại ra, vỗ về phía lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng chưởng còn chưa đến nơi, toàn thân cô ta đã mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Hóa ra Lâm Chính lại đâm một châm nữa vào cổ cô ta…
Chỉ với hai châm, cô ta đã mất hẳn sức chiến đấu.