“Chuyện gì vậy?”
“Cũng không biết nữa…”
“Lệ thiên kiêu sao thế?”
“Có vẻ như không ổn lắm…”
“Chắc chắn là có vấn đề rồi…”, đám đông cảm thấy tò mò, họ nhìn Lệ Vô Cực bằng vẻ không dám tin. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
“Vô Cực, anh sao thế? Không sao chứ?”, Trịnh Tử Nhã cảm thấy không ổn bèn vội vàng hét lên.
Đúng lúc này…Phụt! Lệ Vô Cực đột nhiên nôn ta một ngụm máu tươi. Hai tay hắn chống xuống đất, thở hổn hển. Hắn không thể nào đứng thẳng người lên được.
“Hả?”, đám đông trố tròn mắt. Trịnh Tử Nhã cũng ngây người. Cô ta nhìn Lệ Vô Cực bằng vẻ không dám tin. Lệ Vô Cực run rẩy, máu tứa ra khỏi miệng, khỏi mũi, khỏi tai. Cả người hắn trông vô cùng đáng sợ.
Nhà họ Lương nhìn thấy cảnh tượng đó cũng phải sững sờ.
“Chuyện gì vậy?”, Lương Hổ Khiếu cuống cuồng chỉ về phía Lệ Vô Cực và hét lên.
“Gia chủ, có vẻ như…Lệ Vô Cực bị trúng độc rồi!”, người nhà họ Lương run rẩy nói.
“Cái gì? Trúng…độc sao?”
“Không thể nào? Thần y Lâm hạ độc cậu ta khi nào vậy?”
“Không biết ạ…”
Nhà họ Lương bàng hoàng. Vô số người có võ khác đều thở dài. Nhất là người của hiệp hội võ thuật. Ai nấy đều run rẩy.
“Chuyện gì thế này? Vô Cực! Cậu vẫn ổn chứ?”, hội trưởng Ngô vội vàng kêu lên. Nhưng lúc này Lệ Vô Cực không thể nào trả lời được bọn họ. Mặt hắn trắng bệch, máu phun ra, cơ thể co giật mãnh liệt. Hắn muốn đứng dậy nhưng cơn đau mãnh liệt khiến hắn không làm gì được.
“Vô Cực, anh không sao chứ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh bị sao thế?”, Trịnh Tử Nhã vô cùng lo lắng. Cô ta mặc kệ, cứ thế lao lên đỡ Vô Cực và hỏi.
“Có thể anh…trúng độc rồi…”, Lệ Vô Cực ngước nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Trúng độc sao?”, Trịnh Tử Nhã tái mặt.
“Anh không hề trúng độc chỉ là kinh mạch, huyết quản trong cơ thể bị tôi làm đảo lộn thôi”, Lâm Chính hạ tay xuống, bước tới.
“Đảo lộn vị trí sao?”, Lệ Vô Cực nín thở.
Đột nhiên, hắn ta nghĩ tới điều gì đó bèn thất thanh: “Hóa ra đòn tấn công mềm oặt trước đó của anh không phải vì không muốn giết tôi mà là đang dịch chuyển kinh mạch trong người tôi sao?”
“Đúng vậy”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Trên thực tế thì giờ anh bị tôi đánh phế rồi! Với tình hình hiện tại, anh liên tiếp muốn giao đấu với tôi khiến cho khí tức trong cơ thể bị đảo lộn, mạch máu bị vỡ, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng. Chưa tới vài phút nữa, toàn bộ các hệ thống sẽ bị phá hủy, máu sẽ bị tắc. Tới khi đó, không chỉ có võ công của anh bị phế mà anh cũng sẽ bị sốc nặng ngay tại chỗ”.
Dứt lời, hiện trường lập tức im lặng như tờ. Không ai ngờ, thần y Lâm lại ra tay như vậy. Phế thiên kiêu.
Rồi phế cả nhất tôn thiên kiêu. Rốt cuộc thần y Lâm là ai vậy?
“Sao lại thế chứ? Vô Cực! Anh đừng tin anh ta. Anh ta lừa anh đấy. Anh sẽ không sao đâu. Chắc chắn là như vậy!”, Trịnh Tử Nhã gào khóc. Thế nhưng Lệ Vô Cực không nói gì. Một lúc sau, hắn chỉ bật cười.
“Ha ha, thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm. Tôi phục!”
“Vô Cực, chắc chắn là anh ta lừa anh. Anh không được tin”, Trịnh Tử Nhã không thể chấp nhận được sự thật này.
Thế nhưng Lệ Vô Cực chỉ lắc đầu: “Tử Nhã đừng buồn. Hãy chấp nhận sự thật đi! Tình hình của anh thế nào anh biết tõ. Đúng là kinh mạch trong cơ thể đã xảy ra vấn đề rồi. Vừa rồi anh cảm nhận được, cứ ngỡ là nội thương. Không ngờ lại là thủ đoạn của thần y Lâm. Giờ đây khí mạch của anh càng ngày càng bị tổn thương nghiêm trọng…Có khả năng…đúng như những gì thần y Lâm nói’.
Trịnh Tử Nhã sững sờ nhìn hắn, sau đó gào khóc.
“Tôi không hề muốn làm vậy, nhưng đáp án của anh lại là muốn phế tôi. Anh đã muốn đối xử với tôi như vậy thì tôi không thể nương tay được! Lệ Vô Cực, đây là điều anh tự chọn lấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chẳng trách anh lại hỏi tôi như vậy…Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi!”, Lệ Vô Cực ho khù khụ, máu trong miệng không ngừng tứa ra.
“Thần y Lâm xin anh hãy tha cho Lệ Vô Cực. Chỉ cần anh giữ được võ công cho anh ấy thì tôi chắc chắn sẽ rất biến ơn anh. Tôi biết những gì tôi làm là không đúng. Xin anh đấy!”, Trịnh Tử Nhã quay qua gào lên với thần y Lâm.
“Anh ta không chết đâu”, Lâm Chính nhìn chăm chăm cô ta.
“Thế nhưng võ công của anh ấy….”
“Lẽ nào không còn võ công thì cô sẽ không yêu anh ta nữa sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Trịnh Tử Nhã run rẩy.
“Anh ta vì cô mới thành ra như vậy. Đây là chuyện của cô. Không liên quan tới tôi!”
Lâm Chính điềm đạm giải thích. Trịnh Tử Nhã hóa đá. Lâm Chính bước tới trước mặt Vô Cực, đưa tay ra. Lệ Vô Cực mở to mắt, run rẩy tháo lệnh bài ở eo ra và đưa cho Lâm Chính…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK