Vừa ra tay đã là bốn người của thôn Dược Vương. Không phải đệ tử, tất cả là đội quân tinh nhuệ.
Dù sao thì cũng là người đánh bại Nhị trưởng lão nên sao đám đệ tử thông thường có thể đối phó được chứ?
Thế nhưng bốn người này vẫn đánh giá thấp thực lực của Lâm Chính. Bọn họ lao ra, Lâm Chính phất tay.
“Cẩn thận châm bay”, có một vị nguyên lão kêu lên. Thế nhưng không còn kịp nữa.
Vụt! Vụt…
Châm bạc đâm xuyên vào cơ thể những kẻ kia. Họ lập tức ngã ra đất, bất động.
Giết người trong tích tắc. Hiện trường nín thở.
“Thực lực của Tiêu Hồng đúng là khủng khiếp!”
“Châm pháp mà cậu ta sử dụng tôi chưa thấy Thương Miểu trưởng lão dùng bao giờ. Có lẽ đó là khả năng đốn ngộ của cậu ta. Có lẽ cậu ta không chỉ biết mỗi Phi Hoa Thần Châm”.
Hai vị nguyên lão trao đổi. Nhan Tam Khai hừ giọng, lạnh lùng nói: “Xem ra những người bình thường không thể làm gì được tên phản đồ này rồi. Nếu đã vậy thì đội cận vệ lên đi”.
“Vâng! Trưởng thôn!"
Người của đội cận vệ khẽ mỉm cười, đi về phía Lâm Chính. Trông ai cũng vô cùng ung dung, giống như không coi Lâm Chính ra gì.
“Tiêu sư đệ, cậu mau đi đi! Người của đội cận vệ ai cũng có thực lực khủng khiếp lắm, không phải là người mà cậu có thể đối phó được đâu. Câu mau đi đi, mặc kệ bọn tôi”,
“Tôi đi rồi thì chẳng gì có thể thay đổi được hết. Tôi nên ở lại và cố hết khả năng của mình thôi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Hà tất phải chịu chết chứ?”, Thủ Mệnh lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Chịu chết sao? Chưa chắc”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vậy sao? Vậy thì thử xem?”
Người của đội cận vệ mỉm cười. Một người vung hai tay lên…
Vụt vụt…Châm bạc phóng ra ghim về phía Lâm Chính. Thế nhưng đây không phải là châm bạc thông thường mà là châm bạc được tẩm độc.
Chiếc châm nào cũng bóng nhẫy khiến người khác cảm thấy ớn lạnh. Châm này không được phép chặn mà chỉ có thể né.
Chúng bay quá nhanh, Lâm Chính không có thời gian để tránh. Cộng thêm với việc có một người đàn ông lao lên từ bên cạnh đấm vào ngực anh thì anh có khó khăn hơn.
Nắm đấm của người này mang theo một lớp bột màu đỏ. E ràng là nắm đấm cũng có độc. Nếu bị đấm trúng, có thể sẽ không bị vỡ nội tạng nhưng số độc bột cũng đủ để lấy mạng người.
Đám đông trố tròn mắt, không dám lên tiếng. Đòn tấn công như vậy thì ai có thể né được chứ? Đội cận vệ quả không hổ danh là đội cận vệ.
“Tiêu Hồng xong đời rồi”.
Không biết ai lên tiếng. Quả nhiên anh không né được.
Vụt vụt! Chỉ thấy một âm nhanh rất nhỏ vang lên. Những cây châm xanh ngắt đâm vào người Lâm Chính.
“Tốt quá rồi”.
Có người hô lên. Nỗi tức giận trong ánh mắt của Nhan Tam Khai cũng dần biến mất. Bị trúng châm độc thì người này cách cái chết không còn xa nữa đâu.
Thế nhưng Lâm Chính không hề bị ảnh hưởng gì. Dù châm độc đâm vào người anh nhưng cứ như anh không có cảm giác gì. Anh chỉ lật bàn tay, chộp lấy người vệ sĩ đang tiếp cận mình và vặn mạnh tay hắn.
Rắc!Tiếng xương gãy vang lên.
“Á!”
Người đội cận vệ kêu rên thảm thiết. Lâm Chính đạp chân vào bụng hắn.
Rầm! Người này bay bật ra, đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng tới trước mặt Nhan Tam Khai.
“Hả?”
Đám đông tái mặt. Thế nhưng Nhan Tam Khai không hề hoang mang.
“Ha ha, lợi hại. Tiêu Hồng! Y võ của cậu không ngờ đã đạt tới trình độ này rồi. Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu nhỉ”, đội trưởng đội cận vệ vuốt cằm, nheo mắt.
“Nếu như không muốn chết thì mau làm theo những gì tôi nói, thả toàn bộ tù binh trong thôn ra”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
“Ha ha, Tiêu Hồng, cậu ngây thơ quá", cậu thật sự cho rằng mình sẽ thắng sao?", đội trưởng độ cận vệ bật cười ha ha.
“Tôi thua rồi sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Nhìn bàn tay và cánh tay của cậu đi” đội trưởng đội cận vệ cười lạnh lùng.
Lâm Chính liếc nhìn. Lúc này bàn tay anh đỏ au giống như chảy máu. Còn cánh tay thì lại tím đen. Thịt bắt đầu hoại tử, chất độc cũng đang ngấm dần vào trong xương.
“Độc mà chúng tôi dùng là độc mạnh nhất trong thôn này. Người bình thường mà bị trúng độc thì chỉ có chết chắc. Hiện tại cơ thể cậu đã trúng hai loại độc kịch liệt, e rằng có Đại La Kim Tiên ở đây thì cậu cũng phải đi chầu Diêm Vương thôi”, đội trưởng đội cận vệ nói.
Đám đông nín thở.
“Tiêu sư đệ…”, Thủ Mệnh thở dài, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.
“Tiêu Hồng, cậu..”, Thương Miểu trố tròn mắt.
“Tiêu Hồng, sao anh lại ngốc như vậy chứ?”, Tiết Phù khóc lóc.
“Lần này cậu ta chết chắc rồi”.
“Trúng phải loại độc này về cơ bản là không thể cứu được”.
“Cậu ta vốn có tiền đồ vô lượng đấy”
“Người này đối đầu với cả thôn, không biết tự lượng sức mình gì cả”
“Là do cậu ta tự chuốc lấy mà thôi”.
Người thôn Dược Vương gật đầu chỉ trỏ, chế nhạo có, tiếc nuối có. Dù có là mấy người Phương sư tỷ thì cũng tỏ ra trách móc. Chỉ có Tiết Phù là khóc lóc.
“Anh ngốc thật đấy”, Nhan Khả Nhi nín thở, khẽ lấy con dao đang đặt ở trên bàn. Nếu như Lâm Chính xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cô ấy cũng không để thôn Dược Vương đạt được mục đích...
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Loại độc này thật sự có thể giết chết người khác sao? Các người đang đùa tôi phải không?”
Cả hiện trường im phăng phắc.