Tại vùng đóng quân của quân đoàn Long Huyền.
“Lâm tướng quân, cuối cùng cậu cũng tới rồi”, quân đoàn trưởng Chu Huyền Long sớm đã đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Lâm Chính thì người này bước tới”.
“Chu đoàn trưởng, sao ông lại ở đây?”
Lâm Chính khá bất ngờ, thế nhưng khi nhìn thấy đội quân phía sau Chu Huyền Long thì anh lập tức hiểu ra.
“Lẽ nào, quân đoàn trưởng hi vọng tôi lập tức xuất phát”.
“Hầy! Lâm tướng quân, thực sự là hết cách rồi, tình huống rất gấp gáp, nên tôi cũng không tiếp đón được chu đáo, phiền cậu mau chóng xuất phát”, Chu Huyền Long tỏ ra bất lực.
“Rốt cuộc là ai và xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
Chu Huyền Long do dự: “Thực ra...là Mộc long soái, một trong tam đại long soái “.
“Tam đại long soái sao?”, Lâm Chính nín thở. Đây là ba vị tổng chỉ huy cao nhất của Long Quốc đấy.
“Mộc Thái Cực long soái? Ông ấy sao vậy?”
“Còn có thể làm sao chứ? Mắc bệnh lạ. Đã mời rất nhiều thần y rồi nhưng không chữa khỏi. Phía trên bảo tôi mời cậu tới xem cậu có thể trị được cho ông ấy không”, Chu Huyền Long thở dài.
“Theo như tôi được biết thì Mộc long soái đã tầm 120 tuổi rồi nhỉ. Tuổi cao như vậy chưa chắc đã là bệnh mà là do tuổi già. Thường thì không thể chữa khỏi được”, Lâm Chính nói.
Mặc dù Lâm Chính có y thuật cao siêu nhưng anh cũng không phải là thần tiên, cũng không hiểu về thuật trường sinh bất lão. Nếu như cơ thể của một người đã tới điểm giới hạn, thì anh cũng chẳng làm gì được.
“Tôi biết, tôi biết. Nhưng thần y Lâm, dù thế nào thì vẫn phiền cậu đi một chuyến. Chữa được thì tốt mà không chữa được thì cũng không ai trách cậu. Mộc long soái cũng là một trong ba trụ cột trong nước. Tình hình quốc tế căng thẳng, ông ấy chưa thể ngã xuống được, nếu không Long Quốc sẽ đại loạn. Mong thần y Lâm dốc sức cứu chữa, Chu Huyền Long tôi xin được cảm ơn trước”, nói xong Chu Huyền Long cúi mình trước Lâm Chính.
“Ông không cần phải như vậy”, Lâm Chính vội đỡ ông ta lên.
“Thần y Lâm...”
“Tình hình đã gấp như vậy thì mau xuất phát thôi”.
“Vâng vâng, thần y Lâm mời lên xe, tôi đưa cậu tới đảo Bạch Cực”, Chu Huyền Long phất tay. Đoàn xe được sắp xếp sẵn chạy tới, Lâm Chính được cung kính đưa lên xe.
Phía bên nhà nước sắp xếp máy bay quân sự, Lâm Chính được đưa thẳng tới căn cứ Bạch Cực.
Bạch Cực nằm ở biên giới của Long Quốc, là một hòn đảo. 80 năm trước, Long Quốc và nước bên cạnh giao chiến đã lấy lại đảo. Thời cổ, đây được gọi là đảo tiên, là vùng đất của Long Quốc. Nghe nói nếu sống trên đảo thì có thể kéo dài tuổi thọ, không bị bệnh, hơn nữa cũng có nhà khoa học từng nghiên cứu, đúng là trên đảo có một loại vật chất rất tốt cho cơ thể con người.
Chính vì vậy có rất nhiều nhân vật quan trọng của Long Quốc đã đăng ký tới đây dưỡng bệnh. Địa vị của Mộc Thái Cực cũng rất cao nên cũng được đưa tới đây.
Xuống máy bay, ngồi thêm hai giờ xe, Lâm Chính cuối cùng cũng lên được đảo.
“Linh khí dày quả”, vừa đặt chân lên thì Lâm Chính đã phải thảng thốt.
“Anh cũng biết về thứ đó à, thật không nhận ra đấy”
Lúc này có một điệu cười khinh miệt vang lên. Lâm Chính giật mình quay qua nhìn. Anh thấy vài thanh niên đang ngồi bên cạnh, uống trà trò chuyện. Tất cả họ đều nhìn anh chăm chăm.