Bên ngoài viện điều dưỡng.
Nhan Khả Nhi đã có thể xuống giường đi lại.
Nhưng các vết thương trên người cô ấy vẫn chưa khỏi hẳn.
Dù sao thời gian hồi phục cũng quá ngắn.
Nếu không nhờ Lâm Chính và Kiều Chiến Bắc chữa hai tay cho cô ấy, thì e là cô ấy muốn xuống giường cũng không tiện.
"Anh Tần Hoán, ngoài kia có chuyện gì vậy? Bọn họ đang bàn tán gì thế? Náo nhiệt quá!".
Nhan Khả Nhi vén rèm lên, nhìn người của thôn Dược Vương đang vội vã đi lại ở bên ngoài, không nhịn được liền hỏi.
Tần Hoán không trả lời.
"Tần Hoán, anh có thể nói cho tôi biết không? Tôi không được đi đâu, ở mãi đây quả thực rất chán", Nhan Khả Nhi lại hỏi.
Tần Hoán vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Nhan Khả Nhi mỉm cười buồn bã: "Tần Hoán, tôi đã là người sắp chết rồi, trước khi chết muốn biết một số chuyện, một số người mới mẻ trên đời... Ngay cả chút yêu cầu nhỏ bé này cũng không thể đáp ứng sao? Haizz, thôi bỏ đi!".
Vẻ mặt cô ấy đầy bất đắc dĩ và thất vọng, xoay người về phòng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Bọn họ đang thảo luận xem Phi Hoa Thần Châm có thể chữa được cho Trọng Mộc hay không".
Nhan Khả Nhi không khỏi run lên, vội nhìn về phía Tần Hoán, mỉm cười ngọt ngào: "Anh Tần Hoán, tôi biết ngay anh là người ngoài lạnh trong nóng mà".
"Nếu cô đã là người sắp chết thì cho cô biết một số chuyện cũng không sao".
"Nhưng mà anh Tần Hoán này, độc của Trọng Mộc... vẫn chưa giải được sao?", Nhan Khả Nhi dè dặt hỏi.
"Hừ, độc của thần y Lâm kia đúng là ghê gớm! Hình như nó được luyện từ một loại thảo dược cổ cực kỳ hiếm gặp nào đó, cho dù là trưởng thôn cũng không thể giải được. Ngặt nỗi thời gian này người bên trên vẫn luôn ở sâu trong cốc bế quan nghiên cứu thuốc, mọi người không dám làm phiền, nên độc của Trọng Mộc liền kéo dài đến tận bây giờ. Tiêu Hồng chữa tay cho cô trước đó vô tình lĩnh hội được chữ trên tấm bia đá tổ tiên ở cổng thôn, học được Phi Hoa Thần Châm, nên trưởng thôn hi vọng có thể dùng Phi Hoa Thần Châm của cậu ta để chữa độc cho Trọng Mộc", Tần Hoán nói.
"Hóa ra là vậy... Nhưng hình như vừa nãy Tiêu Hồng và đám trưởng lão Thương Miểu đi tìm Nhị trưởng lão, kết quả... thế nào rồi?", Nhan Khả Nhi lại hỏi.
"Vương Kiều thua Tiêu Hồng, nếu không phải trưởng thôn đến kịp, thì e là Vương Kiều mất mạng rồi", Tần Hoán nhìn Nhan Khả Nhi, mặt không cảm xúc đáp.
"Cái gì?".
Nhan Khả Nhi kinh ngạc.
Chắc là cô ấy không ngờ Lâm Chính lại mạnh tay như vậy.
Nhưng đánh bại Vương Kiều... thì sao chứ?
Như vậy thì chẳng phải người bên phía Vương Kiều sẽ kiêng dè thực lực của Lâm Chính mà không dám ra tay sao? Ngược lại sẽ không đạt được mục đích thêm dầu vào lửa, không thể khiến trưởng lão hai bên xảy ra tranh chấp được.
Chắc chắn Lâm Chính còn lý do khác.
Chắc chắn là vậy.
Nhan Khả Nhi nhíu chặt mày, bắt đầu suy tư.
Một lát sau, sắc mặt cô ấy trắng bệch, bỗng hiểu ra gì đó.
"A!", suy nghĩ đáng sợ kia khiến cô ấy hét lên một tiếng.
"Cô chủ, cô sao vậy?".
Tần Hoán biến sắc, vội quát hỏi.
"Tôi... tôi thấy khó chịu, tim tôi đau quá".
Nhan Khả Nhi kêu lên đau đớn, không ngừng lùi lại, sau đó ngã ngồi xuống đất, không đứng dậy nổi.
"Cô chủ, cô không sao chứ? Người đâu! Người đâu mau đến đây!".
Tần Hoán cuống quýt kêu lên.
…
Trong một căn phòng yên tĩnh.
Lâm Chính cất túi châm đi, mặt đầy mồ hôi, mỉm cười nói với người ở phía sau: "Trưởng thôn, các vị nguyên lão, độc trên người ông Trọng Mộc đã được giải, ông ta không cần phải lo lắng về tính mạng nữa".
"Thật sao?".
"Tốt quá".
Những người của thôn Dược Vương đang có mặt đều vô cùng kích động.
"Không ngờ Phi Hoa Thần Châm lại thần kỳ như vậy, giải được cả kỳ độc như thế này! Thật là lợi hại!".
"Dù sao cũng là châm pháp do tổ tiên chúng ta để lại, sao có thể tầm thường được chứ?".
"Nói cho cùng cũng là đệ tử Tiêu Hồng thiên tư trác tuyệt, chúng ta không lĩnh hội được, nhưng cậu ta lại lĩnh hội được, có thể thấy thiên phú của cậu ta hơn hẳn người thường".
"Đúng vậy".
Mọi người khen không dứt miệng.
"Trưởng thôn, nhân tài như Tiêu Hồng phải bồi dưỡng tử tế. Ngày nào đó chắc chắn sẽ trở thành lực lượng trung kiên của thôn Dược Vương ta", một nguyên lão vội bước tới, nói với Nhan Tam Khai.
"Tôi chuẩn bị tiến cử nhân tài này với người bên trên vào lễ dược tế ngày kia, để ông ấy bồi dưỡng. Đại hội sắp diễn ra, nếu người bên trên có thể nâng thực lực của cậu ta lên một tầm cao mới trong thời gian này, thì có lẽ cậu ta... sẽ trở thành con át chủ bài của Dược Vương Cốc chúng ta", Nhan Tam Khai nheo mắt cười nói.
"Được vậy thì tốt quá".
"Đại hội lần này, Dược Vương Cốc ta nắm chắc phần thắng trong tay rồi".
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Mọi người đều rất kích động.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn, không nói câu nào.
Đúng lúc này, một đệ tử nhanh chân chạy tới, ôm quyền vội nói: "Trưởng thôn, cô chủ đột nhiên phát bệnh, nằm liệt trên giường không dậy nổi. Nguyên lão trong thôn không tìm ra nguyên nhân, mời trưởng thôn mau đến cứu chữa cho cô chủ".
"Sao cơ?".
Mọi người xôn xao.
"Đột nhiên phát bệnh?".
Trưởng thôn nhíu mày nói: "Đi xem thế nào! Đúng rồi, Tiêu Hồng, cậu cũng đi cùng đi".
"Vâng, trưởng thôn", Lâm Chính gật đầu, giữa đôi lông mày tỏ vẻ khó hiểu.
Đúng lúc quan trọng này, tại sao Nhan Khả Nhi lại xảy ra chuyện chứ?
Mọi người nhanh chóng tiến về phía khu điều dưỡng.
Vào phòng liền nhìn thấy Nhan Khả Nhi đang nằm thở thoi thóp trên giường, đám người trưởng thôn lập tức bước tới tìm hiểu nguyên nhân.
Kiểm tra một lúc vẫn không có thu hoạch gì.
"Tình trạng bệnh kỳ lạ quá", lông mày trưởng thôn nhíu chặt.
"Trưởng thôn, nhất định phải nghĩ cách giữ được tính mạng của cô chủ, nếu cô ấy chết trước lễ dược tế, thì sự cố gắng bao nhiêu năm nay của Dược Vương Cốc chúng ta sẽ đổ sông đổ biển, tương lai tươi sáng của Dược Vương Cốc cũng không còn nữa", một nguyên lão kích động nói.
Trưởng thôn trầm tư suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Trưởng thôn, bệnh của cô chủ, hay là để tôi thử xem sao".
"Thật sao?", trưởng thôn mừng rỡ.
"Mời các ông ra ngoài", Lâm Chính nói: "Tôi cần chữa riêng cho cô chủ".
"Ừm... Thôi được rồi", trưởng thôn gật đầu: "Chuyện này trọng đại, Tiêu Hồng, nếu cậu có thể chữa khỏi cho cô chủ thì sẽ được thưởng lớn".
"Cảm ơn trưởng thôn".
Sau đó, bọn họ lục tục rời khỏi phòng.
Lâm Chính bước đến bên cạnh Nhan Khả Nhi, nhỏ giọng nói: "Cô đang giả bệnh đúng không? Ngoài những vết thương trước đó, thì trên người cô không còn triệu chứng bệnh gì khác".
"Đúng vậy, tôi đang giả bệnh, nếu tôi không giả bệnh thì sao anh lại đến chứ?", Nhan Khả Nhi vốn đang yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, bỗng dưng mở mắt ra.
"Cô cố ý lừa tôi đến đây làm gì?", Lâm Chính hỏi.
Nào ngờ Nhan Khả Nhi bỗng bật dậy, nắm lấy tay Lâm Chính, tâm trạng kích động nói: "Thần y Lâm, hãy nói cho tôi biết, có phải anh muốn giết người bên trên không?".
"Ồ, cô đoán ra rồi à?", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh điên à? Anh làm vậy là tự sát đấy!", Nhan Khả Nhi cuống quýt kêu lên.
Lâm Chính lắc đầu.
"Cô thực sự nghĩ rằng thực lực của tôi không bằng người bên trên sao?".
"Anh có biết người bên trên mạnh đến mức nào không?", Nhan Khả Nhi khổ sở nói.
"Vậy cô có biết tôi mạnh đến mức nào không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.