Tử Huyền Thần Điện... Chu Bích Như quỳ dưới đất, mặt tái nhợt, không nói gì. Vết
thương trên người cô ta vẫn chưa được xử lý, thậm chí quần áo còn chưa thay, khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng.
Rõ ràng là cô ta cố tình không xử lý vết thương. Để làm chứng cứ.
Một người thanh niên với mái tóc trắng đứng bên cạnh. Người thanh niên mặc áo bào màu xanh nhạt, lông mày quắc thước, tóc dài buông xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Có không ít các tầng lớp cấp cao khác của Tử Huyền Thiên có mặt. Chấn Hám Sơn, La các chủ, Vi tổng chấp sự, ngoài ra còn có cả các nguyên lão và các quản sự. Bọn họ xếp thành hai hàng, sắc mặt trông vô cùng nghiêm túc.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng ngồi chính giữa. Người đàn ông để râu dài, đôi mắt đầy sự uy nghiêm. Đây chính là chưởng môn của Tử Huyền Thiên — Lăng Kiếm Phi.
Giữ vị trí này đã ba chục năm, đội quân mà ông ta nắm giữ ngày càng gia tăng sức mạnh. Giờ đây không có ai dám khinh thường bọn họ nữa.
“Chưởng môn! Chu Tước ở đây, những vết thương trên người kia cũng đã quá rõ ràng. Đệ tử cho rằng không thể tha cho Lâm Chính được. Nếu không, sẽ mất đi sự tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên. Nếu để người ngoài biết được thì khác gì trở thành trò cười. Khi đó đệ tử của Huyền Thiên làm sao có thể ngẩng mặt được với bên ngoài. Vì vậy đệ tử có ý kiến, mong chưởng môn hạ lệnh, cho phép đệ tự giết Lâm Chính ngay lập tức”, người này cũng chính là Thanh Long đại sư huynh lên tiếng.
Dứt lời, Chu Bích Như lập tức khấu đầu: “Đệ tử vô dụng, mong chưởng môn lấy lại công bằng cho đệ tử”.
Đám đông nghe thấy vậy đều nhìn về phía chưởng môn và chờ đợi câu trả lời từ ông ta.
“Không được! Không được", không đợi chưởng môn lên tiếng thì Chấn Hám Sơn đã lập tức kêu lên.
“Ồ, Hám Sơn, có vấn đề gì sao?”, Lăng chưởng môn hỏi.
“Chưởng môn, Lâm Chính không hề đơn giản. Nếu như giết cậu ta thì chúng ta sẽ bị tổn thất không hề nhở”, Chấn Hám Sơn chắp tay.
“Tổn thất sao?”
“Đúng vậy chưởng môn. Chắc chưởng môn không biết Lâm Chính sở hữu cơ thể thần võ. Nếu như giết cậu ta, chắc. chản không phải chuyện dễ. Nếu mà chiến đấu thì chúng ta cũng sẽ phải trả cái giá không hề rẻ. Như vậy thì được chẳng bằng mất", Chấn Hám Sơn khổ sở nói.
“Cơ thể thần võ?”
Lăng chưởng môn chau mày: “Lâm Chính bao nhiêu tuổi?"
“Nhìn có vẻ hơn 20 tuổi, có vẻ là nhỏ hơn cả Thanh Nhai".
“Cái gì? Nhỏ hơn Thanh Nhai sao?”, những người khác hô lên đầy kinh ngạc, rõ ràng là họ khó có thể chấp nhận được.
“Thanh Nhai cũng mới 29 lẽ nào người này mới tầm 25, 26? Mới tầm đó tuổi mà đã luyện được cơ thể thần võ rồi sao? Đùa chắc?” người đàn ông tóc bạc lên tiếng: “Chấn đại nhân, không phải là ông nhìn nhầm đấy chứ”.
“Đúng vậy. 25,26 tuổi luyện được cơ thể thần võ? Hừ, dù có có cơ duyên lớn đến mấy thì cũng không làm được. Chấn đại nhân, chắc chắn là người đó lừa ông rồi. Ông trưởng rằng đó là cơ thể thần võ nhưng trên thực tế chỉ là chút thủ đoạn mà thôi”, có người nói tiếp. Không ai chịu tin.
Chấn Hám Sơn chỉ lắc đầu: “Tôi đã đích thân giao đấu với Lâm Chính, cậu ta có phải sở hữu cơ thể thần võ hay không, bản thân tôi biết rõ, các vị không cần phải nghi ngờ”.
“Dù cậu ta có cơ thể thần võ thì đã làm sao. Lễ nào lại mạnh hơn được cả Tử Huyền Thiên. Chấn đại nhân, chuyện này không cần ông phải ra mặt, Lâm Chính giao cho tôi”, Thanh Long đại sư huynh điềm đạm nói.
“Điều này...”, Chấn Hám Sơn không biết phải nói như thế nào.
“Được rồi Hám Sơn, ông không cần nói nhiều nữa, tôi hiểu ý của ông”.
Lúc này, Lăng chưởng môn đứng dậy, điềm đạm nói: “Giống như Thanh Long nói, chuyện này không chỉ giúp giữ thể diện cho Tử Huyền Thiên mà quan trọng hơn còn có được một lời giải thích với các đệ tử. Đệ tử của chúng ta ở ngay. trong tông môn của mình mà bị ức hiếp như thế, tôi là chưởng môn lại không bảo vệ được sao?”
Thể diện quan trọng nhưng lòng người càng quan trọng hơn. Là chưởng môn, đương nhiên ông ta biết điều đó.
“Điều này..”, Chấn Hám Sơn định nói gì đó.
“Đưa Lâm Chính đi xét xử trước đi. Tử Huyền Thiên cũng không làm gì quá đáng, đợi cậu ta đến, hỏi tội, ai đúng ai sai thì bổn chưởng môn sẽ biết cách xử lý”.
Nói tới đây chưởng môn nhìn lên: “Lâm Chính tới chưa?”
“Đã cử người đi thông báo rồi ạ, chắc là sắp tới”.
“Ừ”, chưởng môn gật đầu.
Đúng lúc này có giọng nói từ ngoài thần điện vọng vào: “Lâm Chính đã tới, Lăng chưởng môn, ông muốn xét xử tôi thì tôi đồng ý thôi”.
Dứt lời, Lâm Chính và Thu Phiến bước vào. Đám đông quay qua nhìn.