Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Từ Thiên đạp phanh xa, đỗ vào vị trí trong cùng ở tầng B2 bãi đỗ xe.

Ba người vô cùng lo lắng.

Tuy trong bãi đỗ xe đầy ắp xe, nhưng nếu đối phương muốn tìm thì cũng không quá khó.

“Tôi nghĩ chắc là đối phương chưa phát hiện ra chúng ta đâu nhỉ?”.

Tô Nhu dè dặt hỏi.

“Chưa chắc”.

Cung Hỉ Vân trầm giọng nói: “Đối phương có thể giết những người khác một cách chính xác như vậy thì chắc chắn là biết rõ về chúng ta. Nói không chừng đối phương đã biết chúng ta trốn ở đây rồi”.

“Sao có thể chứ?”, Tô Nhu cả kinh: “Chúng ta còn chưa nhìn thấy người của đối phương mà họ đã biết chúng ta ở đâu sao?”.

“Có gì không thể chứ? Nếu chúng ta có nội gián thì chuyện gì mà đối phương chẳng biết rõ ràng!”, Từ Thiên trầm giọng đáp.

Nội gián?

Tô Nhu lập tức ngừng thở.

Đúng vậy.

Dương Hoa lớn như vậy, dù là Thiên Ma Đạo hay Tử Vực, muốn cài người vào làm nội gián cũng không phải chuyện khó.

Nếu có người tiết lộ trước hành tung của bọn họ thì tình cảnh hiện giờ của ba người vô cùng hung hiểm.

Bây giờ Tô Nhu chỉ có thể thầm cầu nguyện tất cả chỉ là suy đoán của cô, đối phương vẫn chưa biết tung tích của bọn họ.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm!

Một tiếng sấm khủng khiếp bỗng vang lên.

Âm thanh điếc tai, đến mức người ở tầng B2 cũng nghe thấy rõ mồn một.

“Chết! Bọn chúng đến rồi!”.

Nghe thấy âm thanh này, Cung Hỉ Vân biến sắc: “Đối phương đã biết chúng ta trốn ở đây, phải đi ngay thôi!”.

“Tầng hầm có hai lối ra, nhưng nếu bị đối phương phong tỏa mà chúng ta ra bằng lối đó thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào lưới! Phải mau vào trong trung tâm mua sắm!”.

Từ Thiên quát, rồi lập tức cởi dây an toàn xuống xe.

Tô Nhu cũng vội vàng theo hai người chạy tới thang máy gần đó.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Đúng lúc này, lại ba tiếng sấm đáng sợ vang lên liên tiếp.

Ba người vừa vào trung tâm mua sắm đã lập tức hiểu ra, sợ rằng đối phương không chỉ có một người đến.

“Ra bằng cửa chính ở tầng 1!”.

Từ Thiên trầm giọng nói, dẫn theo Tô Nhu và Cung Hỉ Vân nhanh chóng bỏ chạy.

Trung tâm mua sắm Thiên Hồng này là trung tâm mua sắm lớn nhất ở gần đây, mỗi ngày đều có rất nhiều người ra vào.

Nhất là bây giờ sắp tối, có rất nhiều sinh viên và các cặp tình nhân trẻ tuổi ở xung quanh đều lựa chọn vào đây dạo phố, ăn tối và mua sắm, thế nên ở cửa chính toàn người là người.

Lúc này trà trộn vào đó để rời đi chắc chắn không phải là việc khó.

Nhưng đúng lúc ba người đang chạy như bay.

Vù!

Một bóng người màu xanh lam đậm giáng từ trên trời xuống, hạ ở ngay cửa chính.

Người kia hạ xuống đất, lôi quang bắn ra bốn phía, mấy người đang ra vào ở cửa chính đều bị điện giật ngất xỉu tại chỗ.

“A!”.

Người dân xung quanh lập tức hoảng loạn bỏ chạy.

Ba người cũng bị dọa cho vội vàng dừng lại.

Chỉ thấy người kia vung tay lên, dường như lòng bàn tay bắn ra một tia sét. Hắn cầm tia sét màu xanh này như giăng dây cảnh giới, kéo từ bên trái sang bên phải, phong tỏa hoàn toàn lối ra vào.

“Cái gì?”.

Cung Hỉ Vân và Từ Thiên trợn mắt há mồm.

Tô Nhu cũng tái mặt, bị thủ đoạn như thần tiên của đối phương làm cho kinh hãi.

“Hử?”.

Người kia nhíu mày, liếc mắt về phía ba người, sau đó lấy ra một bức ảnh, rồi lại nhìn Tô Nhu, tiếp đó cất bước đi tới.

“Chết rồi, đối phương phát hiện ra rồi! Mau đi thôi!”.

Từ Thiên vội gầm lên, lấy súng ra bắn về phía người kia.

Pằng pằng pằng…

Họng súng phun ra lửa.

Viên đạn màu xanh lam đậm bay tới.

Rõ ràng đối phương không ngờ rằng viên đạn của Từ Thiên đã được xử lý đặc biệt, còn tưởng chỉ là đạn thông thường, nên không tránh né.

Nhưng khi viên đạn bắn trúng người, hắn mới nhận ra không ổn.

Phập! Phập!

Mấy viên đạn xuyên qua người hắn, hắn suýt nữa ngã xuống đất, máu tươi rỉ ra.

Từ Thiên mừng rỡ, lập tức xông tới, định bắn tung đầu hắn để kết liễu.

Nhưng ngay sau đó, người kia bỗng giơ bàn tay lên.

Ầm!

Một tia sét màu xanh lục phóng ra từ lòng bàn tay hắn, đánh trúng người Từ Thiên.

Ầm!

Từ Thiên lập tức bị sét đánh cháy đen, tóc tai dựng đứng, bốc khói xanh, sau đó nặng nề ngã xuống đất, tắt thở tại chỗ.

“Từ Thiên!”.

Cung Hỉ Vân gào lên.

Tô Nhu trợn trừng hai mắt, ngây ra nhìn người đã bị sét đánh không còn mặt mũi ở dưới đất, đầu óc trở nên trống rỗng.

Người kia bị trúng mấy phát súng nhưng chưa chết.

Hắn cắn chặt răng, đi về phía Cung Hỉ Vân và Tô Nhu.

Cung Hỉ Vân tức giận rút súng ra, nhằm vào người kia nổ liền mấy phát súng.

Pằng pằng pằng…

Viên đạn bay ra, xuyên qua đầu người kia.

Hắn ngã xuống đất chết tại chỗ.

“Đi!”.

Cung Hỉ Vân nhìn chỗ cửa chính, không lựa chọn rời đi mà kéo Tô Nhu chạy vào bên trong.

Nơi này xảy ra chuyện như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, bây giờ mà ra cửa thì bị bắt là cái chắc.

Trung tâm mua sắm này đủ lớn, hai người chỉ cần trốn ở trong chờ người đến cứu.

Quả nhiên, hai cô gái vừa rời đi không bao lâu đã có mấy bóng người lao về phía này.

Mấy bóng người này nhanh như tia chớp.

Sau khi hạ xuống đất, nhìn người bị chết dưới đất, ánh mắt ai nấy đều đanh lại.

Một người bước tới kiểm tra, nhìn thấy thi thể của Từ Thiên liền lấy khẩu súng trong tay ông ta, tháo ổ đạn ra.

“Là đạn đặc chế, có thể dễ dàng xuyên qua khí kình, cực kỳ hữu hiệu khi đối phó với võ sĩ. Xem ra chúng ta không thể coi thường hỏa lực của Dương Hoa rồi”, người kia cầm viên đạn màu xanh lam đậm, khàn giọng nói.

“Chắc là Triệu Thanh mới chết, tôi nghĩ chắc chắn Tô Nhu kia đang ở gần đây, mau phái người đuổi theo! Phải bắt bằng được cô ta!”.

“Rõ!”.

Lập tức có hai người lao ra ngoài cửa.

Ầm ầm ầm…

Đúng lúc này lại có một đám mây dày màu đen sì tràn về phía này.

Những người đang có mặt đều biến sắc, nhìn về phía đám mây.

Chỉ thấy đám mây tan đi, hai thủ vệ cấm địa xuất hiện trước mắt mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK