Kết thúc chuyến đi đến đảo Bạch Cực, Lâm Chính và Vương Cường yên ổn về đến Giang Thành.
Vương Cường đi gặp Chu Huyền Long báo cáo, Lâm Chính thì quay về Dương Hoa xử lý công việc.
Qua những ngày bị Thiên Ma Đạo tập kích, Giang Thành cũng thái bình hơn nhiều.
Có quân chính quy của Chính phủ Long Quốc đóng quân ở Giang Thành, Thiên Ma Đạo đương nhiên không dám làm loạn nữa
Dù gì nếu thật sự động vào Lâm Chính, Chính phủ Long Quốc chắc chắn sẽ can thiệp.
Trước mắt Thiên Ma Đạo vẫn không muốn trở mặt với Chính phủ Long Quốc.
Nhưng như thế không có nghĩa phòng ngự của Giang Thành có thể lơ là.
Lâm Chính thúc giục Từ Chính tăng cường sản lượng sản xuất pháo xung điện từ tia laser, đồng thời hợp tác với quân đoàn Long Huyền, xin tài trợ của Chính phủ để dùng vào việc phòng ngự.
Nếu có Chính phủ ủng hộ, công tác bố trí phòng ngự của pháo laser công nghệ cao sẽ rất hoàn hảo.
Bận rộn suốt một ngày, Lâm Chính ngồi dựa vào ghế, có chút mệt mỏi.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lâm Chính cầm lên xem màn hình hiển thị, không khỏi ngẩn người, sau đó bấm nút nghe.
“Thánh Nữ đại nhân, sao cô có thời gian gọi điện cho tôi thế?”, Lâm Chính cười trêu chọc.
“Nếu anh có thời gian, có thể đi ăn cùng tôi một bữa không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một lúc rồi nói.
“Đi ăn?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, cứ ngỡ mình nghe lầm, một lúc sau mới lên tiếng: “Thánh Nữ đại nhân cũng phải ăn sao?”.
“Anh nói cái gì vậy? Tôi là con người, đâu phải thần thánh, sao có thể không ăn? Anh mau lên đi, rốt cuộc bây giờ anh có thời gian không?”.
“Có, có, Thánh Nữ đại nhân muốn tôi đi cùng, sao tôi có thể từ chối?”, Lâm Chính cười trừ.
“Được, vậy bảy giờ rưỡi tối nay ở nhà hàng Ánh Trăng, tôi đợi anh!”.
Nói xong, điện thoại ngắt kết nối.
Nhà hàng Ánh Trăng là một nhà hàng nhiều điểm đặc sắc mới mở ở Giang Thành.
Phong cách trang trí của nhà hàng toàn là kiểu Âu, thỉnh thoảng có vài ca sĩ, người nổi tiếng ở nước ngoài đến nhà hàng check-in, biểu diễn, do đó nhà hàng này rất nổi tiếng ở Giang Thành.
Bởi vì nổi tiếng nên gần như hôm nào nhà hàng cũng kín bàn.
Thần Hỏa Thánh Nữ muốn đặt bàn ít nhất cũng phải đặt trước ba ngày.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính nhíu mày, phải chăng hôm nay Thần Hỏa Thánh Nữ có chuyện gì đó muốn tìm mình?
Anh sửa soạn sơ qua một chút, mặc Âu phục màu đen, sửa lại cà vạt, sau đó lái xe McLaren đến nhà hàng Ánh Trăng.
Lúc này, trước nhà hàng đã xếp hàng dài.
Hơn nữa, lối đi gần nhà hàng đã có nhiều chiếc xe đang đậu.
Những chiếc xe đó đều là của những người trong nước đến đây ăn.
Trước cổng nhà hàng có rất nhiều thiết bị livestream, nhiều nam nữ ăn mặc thời thượng hoặc quái đản không ngừng hô gọi PK livestream.
Lâm Chính đến trước nhà hàng. Anh cố ý đeo kính râm thật to, che đi nửa gương mặt để tránh bị quấy rầy. Nếu mở kính ra, e là những người nổi tiếng này sẽ nhấn chìm anh mất.
“Chào anh, cho hỏi anh có đặt trước không?”, nhân viên phục vụ ở cửa mỉm cười hỏi.
“Có, là… bàn số 17”, Lâm Chính xem tin nhắn trong điện thoại, trả lời.
“Được, mời anh đi bên này!”.
Nhân viên phục vụ lập tức dẫn Lâm Chính vào trong.
“Này! Mọi người nhìn người kia đi, có phải có chút giống với thần y Lâm không?”.
“Có chút giống, nhưng đeo kính râm rồi không thấy hết mặt”.
“Chắc không phải anh ấy đâu! Thần y Lâm sao lại đến nơi thế này dùng bữa?”.
“Đúng vậy, chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi, hơn nữa bây giờ người bắt chước cách ăn mặc của thần y Lâm nhiều lắm. Tôi còn nghe nói có người bỏ ra mấy triệu tệ muốn sửa mặt mình giống với thần y Lâm nhưng thất bại, dáng vẻ đó… chậc chậc… thê thảm không nỡ nhìn”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng Lâm Chính không nghe thấy.
Theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Lâm Chính nhanh chóng đến bàn số 17.
Đáng ngạc nhiên là tất cả nam nữ ở những bàn khác đều tập trung ánh mắt về bàn số 17.
Mỗi một người đều vô cùng chăm chú.
Lâm Chính nghi hoặc nhìn sang, lúc này mới hiểu vì sao những người khách xung quanh lại như vậy.
Ở bàn số 17 có một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu đỏ lửa.
Cô gái da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa, tóc đen như mực, ngũ quan tinh xảo giống như kiệt tác của ông trời.
Cô ta yên tĩnh ngồi đó, đôi mắt sâu sắc như sao trời hờ hững xem điện thoại, bất cứ một động tác hay một ánh mắt nào cũng khiến những người xung quanh động lòng.
Đó chính là Thần Hỏa Thánh Nữ của hôm nay.
Phải!
Cái đẹp của cô ấy không chỉ đơn thuần là cái đẹp hút hồn người đàn ông khác, mà ngay cả phụ nữ cũng phải dao động.
Khí chất của cô ấy không phải một người đẹp bình thường là có thể so sánh.
“Thánh Nữ đại nhân, để cô đợi lâu rồi!”.
Lâm Chính mỉm cười, ngồi xuống.
Anh vừa vào chỗ ngồi, những người đang ngắm nghía Thánh Nữ Thần Hỏa chau mày, âm thầm nổi giận.
“Tôi ít khi đến nơi phồn vinh náo nhiệt ở thế tục, đúng là không được quen cho lắm”, Thần Hỏa Thánh Nữ như thở phào nhẹ nhõm, khẽ giọng nói.
“Nếu Thánh Nữ đại nhân không quen, tôi sẽ nói nhân viên phục vụ đổi sang phòng VIP”.
“Không cần đâu, tôi đã không phải Thánh Nữ đại nhân gì rồi, sao có thể tiếp tục kiêu ngạo như trước được? Thần y Lâm, tôi xem trên điện thoại thấy món ăn ở nhà hàng này rất ngon nên đến thử xem”.
“Thánh Nữ đại nhân mời tôi đến đây chỉ đơn thuần là dùng bữa thôi sao? Nếu có chuyện gì khác thì xin cứ nói”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên, mấp máy môi, khẽ nói: “Thần y Lâm, anh là người thông minh, tôi cũng không thể giấu anh điều gì. Là thế này, tôi muốn xin anh đồng ý với tôi một chuyện”.
“Thánh Nữ đại nhân khách sáo rồi, chuyện gì cô cứ việc nói. Nếu là chuyện tu vi của cô thì không cần nói nữa, tôi sẽ từ từ chữa trị khí mạch cho cô. Việc này phải có một quá trình, tôi cần một chút thời gian. Cô yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức”, Lâm Chính cười nói.
“Không, thần y Lâm, tôi không nói chuyện này, tu vi của tôi cũng không nhất thiết phải khôi phục nữa. Tôn Giả đã tự tay phế tu vi của tôi, chắc chắn không thể nào khôi phục, tôi cũng không dám hi vọng cao xa”.
“Vậy Thánh Nữ đại nhân muốn tôi làm gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Tôi muốn anh… giúp tôi quan tâm tới những đệ tử đảo Thần Hỏa đã đi theo tôi, coi bọn họ như người của Dương Hoa để đối đãi, nhất định phải bảo vệ an toàn tính mạng của bọn họ”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói khẽ.
Lâm Chính ngạc nhiên, cảm giác có gì đó không ổn.
“Thánh Nữ đại nhân… xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Không có gì, mấy người họ… nhờ anh quan tâm giúp, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói, giọng khàn đi.