Nhìn cảnh tượng này, bất kể là người nhà họ Dục hay người của Trùng Long Cốc đều có vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Nhất là khi nhìn thấy mấy người của thế tộc bá chủ đuổi đến, mặt bọn họ đều trắng bệch.
Đối đầu với thế tộc bá chủ, dựa vào một cây Thiên Sinh Đao thì không thể đối phó!
“Lần này tiêu rồi!”.
Ông năm Dục kinh hãi, run rẩy nói.
“Nhà họ Dục! Đám phản bội các người! Đợi tôi rời khỏi đây nhất định sẽ giết cả nhà họ Dục! Cho các người hoàn toàn biến mất khỏi vực Diệt Vong!”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc tức đến mức xì khói.
Nếu không có Dục Chấn Thiên can thiệp, ông ta đã lấy được Thiên Sinh Đao rời đi từ lâu, sao lại dẫn nhiều người đến như vậy?
Nay người của mấy thế tộc bá chủ đến đây, Trùng Long Cốc không thể ổn định được tình hình, mọi thứ không còn do bọn họ quyết định nữa.
Vẻ mặt Dục Chấn Thiên rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh cả, chúng ta phải từ bỏ Thiên Sinh Đao, dẫn người rời khỏi đây thôi, nếu không, chúng ta đều sẽ chết ở đây!”, ông hai Dục hét lên.
“Từ bỏ Thiên Sinh Đao?”.
Dục Chấn Thiên rùng mình, nhìn cây trường đao trắng không tì vết trong tay ông năm Dục, trong lòng sao có thể cam tâm?
“Không được! Không thể từ bỏ! Thề chết giữ Thiên Sinh Đao! Thế chết giữ Thiên Sinh Đao!”, Dục Chấn Thiên phẫn nộ quát lên.
Nếu nhà họ Dục có thể giữ được Thiên Sinh Đao, dựa vào thần khí này đủ để quật khởi, thăng cấp lên bá chủ.
Đây là chuyện ông ta hằng tha thiết ước mong, bây giờ ước mơ sắp thành hiện thực, làm sao ông ta có thể từ bỏ?
“Nhưng mà anh cả, cứ vậy thì người trong tộc sẽ chết hết!”.
“Bớt nhiều lời! Chú sợ thì chú chạy đi! Tôi không cản chú! Hôm nay không mang theo Thiên Sinh Đao đi, tôi sẽ không rời khỏi đây!”.
Dục Chấn Thiên gào lên.
Ông hai Dục mở to mắt nhìn anh cả của mình.
Ông ta biết Dục Chấn Thiên đã bị Thiên Sinh Đao che mờ lý trí, có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng như vậy.
Giờ phút này, ông hai Dục đột nhiên cảm thấy hơi khâm phục Lâm Chính.
Con người này nói giao Thiên Sinh Đao ra là giao ngay, không hề có chút do dự!
Ông ta liếc nhìn Lâm Chính, chợt cảm thấy nghẹt thở.
Lúc này trên người Lâm Chính cắm đầy châm bạc, có đến mấy trăm cây.
Dùng xong châm bạc trên người, anh phất tay rút châm bạc từ những người đã chết trận ra, sau đó châm lên người mình.
Động tác lưu loát khiến người ta cảm thấy rất đẹp mắt.
Nhưng những chỗ mà Lâm Chính dùng châm lại khiến ông hai Dục hết sức kinh ngạc, tim đập thình thịch.
Tất cả đều là tử huyệt!
Mỗi một tử huyệt có đến ba bốn cây châm bạc!
Cậu ta định làm gì?
Ông hai Dục cảm thấy sự việc không ổn.
Nghĩ tới lúc trước Lâm Chính thoải mái giao Thiên Sinh Đao ra, trong lòng ông ta đã có dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ người này hoàn toàn không có ý định bỏ Thiên Sinh Đao? Cậu ta chỉ muốn giao vật đó ra để nhà họ Dục và Trùng Long Cốc chiến đấu đến mức thương vong nặng nề, sau đó cậu ta sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi?
Chắc chắn là vậy!
Ông hai Dục siết chặt nắm đấm, bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không được.
Đúng lúc đó, một luồng sức mạnh tàn bạo ập tới phía này.
“Rặt một lũ sâu kiến, mau nằm hết xuống cho tôi!”.
Sau đó, khí áp có một không hai bao trùm về phía này.
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Vô số người bị luồng khí áp đáng sợ đó làm chấn động phun ra máu.
Sau đó, một ông lão tóc bạc trắng bay qua bầu trời, đáp xuống phía này.
Khí tức ông lão cao ngút trời, giống như tiên nhân. Những nơi ông ta đi qua, không ai có thể đứng vững được.
“Bách Độc lão nhân?”.
Có người nhìn thấy ông lão xuất hiện thì lập tức la lên.
“Không hay! Chú năm, mau bỏ đao rời khỏi đó!”.
Ông hai Dục kinh hãi hét lên.
Ông năm Dục sửng sốt, nhưng ông ta còn chưa kịp bỏ đao, cơ thể đột nhiên nổ tung, chết ngay tại chỗ!