Người của sơn trang Cổ Kiếm đều trố mắt ra.
Cổ Hạo cũng đờ đẫn cả người.
Ông ta không ngờ vào đúng thời khắc quan trọng này, Lâm Chính lại ra mặt đỡ thay ông ta một kích khủng khiếp như vậy.
"Thần y Lâm!".
Cổ Liên gần như suýt ngất, thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, kêu lên thất thanh.
"Cổ trang chủ, thực lực của ông chỉ có vậy thôi sao? Nếu thế thì e là ông không thể cướp Chấn Kim khỏi tay tôi rồi", Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt Cổ Hạo thoắt trắng thoắt đỏ, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng người của sơn trang Cổ Kiếm thì thấy rất rõ ràng.
Cổ Hạo hoàn toàn không phải là đối thủ của Kiếm Si lão tổ.
Nếu không có người chịu ra mặt thì hôm nay chắc chắn sơn trang Cổ Kiếm sẽ bị tắm máu.
"Thần y Lâm, xin hãy giúp chúng tôi với!".
Mấy người cấp cao của sơn trang Cổ Kiếm không nhịn được nữa, lập tức bước tới, quỳ xuống kêu lên.
"Các ông làm gì vậy? Đúng là mất mặt! Tất cả đứng lên cho tôi!".
Cổ Hạo vội quát.
Nhưng bọn họ không đếm xỉa đến ông ta.
Ai cũng biết Cổ Hạo là người coi trọng thể diện.
"Các ông... Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, cầm kiếm vung lên, gầm lớn: "Họ Lâm kia! Tôi không cần cậu thương hại! Tôi sẽ tự giết người này!".
Dứt lời, lại vung kiếm lên xông về phía Kiếm Si lão tổ.
"A!".
Ông ta gầm thét, khí kình toàn thân bắn ra, trường kiếm trong tay càng vang rền, dường như muốn dùng hết toàn lực.
"Đồ vô tri, lão già kia đẻ ra một đứa con ngu ngốc như cậu, chắc là chết cũng không nhắm mắt. Thôi được rồi, nếu đã vậy thì để tôi đưa cậu đi gặp lão già kia".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, đôi mắt già nua bỗng đanh lại, vỏ kiếm trong tay bỗng run lên,
Vù!
Vỏ kiếm đâm vào mặt đất.
Xung quanh cũng chấn động.
Nhưng Cổ Hạo đã lại gần.
Ông ta bất ngờ vung trường kiếm trong tay lên.
"Kiếm Tâm! Vạn Dẫn Chấn Thiên Kiếm!".
Cổ Hạo hét lên, kiếm trong tay như xuất hiện một tia sét, nối liền với trời xanh, mang theo sức mạnh vạn cân và khí thế sấm sét, ập tới cùng cánh tay ông ta.
Xẹt xẹt xẹt...
Trên thân kiếm đang rung lên bần bật kia còn vang lên âm thanh như tia sét.
Mọi người ngước mắt lên nhìn, ai nấy kinh hoàng sợ hãi.
Có lẽ nhát kiếm này mới có thể đại diện cho thực lực chân chính của chủ nhân sơn trang Cổ Kiếm.
Nhưng...
Đối mặt với nhát kiếm sấm sét này, Kiếm Si lão tổ vẫn không chút hoảng loạn, khuôn mặt già nua còn nở nụ cười nhạt.
"Ngu muội! Ngu si! Ngu ngốc!".
Bà ta cười nói.
Cổ Hạo như ngừng thở, nhưng ánh mắt đầy kiên quyết, không chút do dự.
"Chết!".
Lưỡi kiếm chém tới.
Tia sét giáng xuống như một tấm lưới!
Dường như không còn lối thoát!
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay khô gầy của bà lão bỗng run lên.
Keng!
Thanh trường kiếm đang cắm dưới đất bất ngờ rời khỏi vỏ kiếm, bay thẳng tới.
Một luồng sáng trắng dường như chiếu sáng thế gian, phản chiếu trong mắt mọi người.
Trong tầm mắt tất cả mọi người đều xuất hiện một thanh kiếm.
Một thanh kiếm tuyệt thế có thể trấn áp thế gian.
Bọn họ chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào sắc bén như vậy.
"Cái gì?".
Đồng tử của Cổ Hạo co lại.
Khoảnh khắc nhát kiếm này xuất hiện là ông ta biết mình đã thua.
Kiếm thế này!
Kiếm uy này!
Kiếm ý này!
Kiếm khí này!
Không biết mạnh hơn ông ta gấp bao nhiêu lần.
Ông ta không còn chút hi vọng nào để thắng đối phương.
"Đồ yếu ớt!".
Bà lão bình thản nói, lật tay chém.
"A!".
Cổ Hạo gào lên, định liều mạng.
Nhưng sau khi chạm vào nhát kiếm này, khí thế sấm sét trên thanh kiếm của ông ta lập tức biến mất tăm.
Keng!
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Thanh kiếm trong tay Cổ Hạo lập tức hãy thành hai đoạn...