Ra ngoài mới biết là kho dược liệu bị cháy.
Thế lửa rất to, cháy hừng hực.
Một số nhân viên bảo vệ mang bình cứu hỏa đến định dập lửa.
Nhưng trong kho dược liệu toàn chứa dược liệu khô, dễ bắt lửa. Chẳng mấy chốc, ngọn lửa đã lan khắp phòng, chỉ dựa vào bình cứu hỏa thì chẳng khác nào muối bỏ biển.
Hú hú...
Đúng lúc này, mấy chiếc xe cứu hỏa xông vào học viện Huyền Y Phái, một đội lính cứu hỏa lắp đặt thiết bị rồi bắt đầu dập lửa.
Đám người Tần Bách Tùng đang chạy tới, thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may học viện Huyền Y Phái chúng ta ở gần Tổng cục Phòng cháy Chữa cháy Thành phố, cứu hỏa kịp thời, không đến nỗi gây tổn thất quá lớn", Hùng Trưởng Bạch mỉm cười nói.
"Nhưng đang yên đang lành sao lại bị cháy nhỉ? Hệ thống phòng cháy chữa cháy ở kho dược liệu của chúng ta đạt tiêu chuẩn mà, hơn nữa nghiêm cấm đốt lửa, cả học viện không được hút thuốc, kho dược liệu lại càng là nơi được coi trọng", Tần Bách Tùng nhíu mày.
"Với thời tiết này thì cũng không giống kiểu tự nhiên cháy được".
"Chuyện này phải điều tra rõ ràng".
Mấy người họ bàn bạc.
"Không sao chứ?".
Cung Hỉ Vân chạy tới hỏi.
"Không sao rồi, cô Cung, sao cô lại tới đây? Phía cô Tô thì sao? Chẳng phải cô trông chừng cô Tô sao? Chạy tới đây làm gì?", Tần Bách Tùng vội nói.
"Tôi thấy bên ngoài hỗn loạn, tưởng là xảy ra chuyện gì nên chạy ra xem, tôi về ngay đây".
Cung Hỉ Vân vội đáp, rồi quay lại phòng bệnh.
Lúc này Tô Nhu đang nằm trên giường, dáng vẻ muốn ngủ.
Cung Hỉ Vân thấy thế thì cũng yên tâm phần nào.
"Cô Tô, cô muốn ngủ sao?".
"Ừm...", giọng nói yếu ớt của Tô Nhu vang lên.
"Vậy cô ngủ đi, tôi không làm phiền cô nữa".
Cung Hỉ Vân trở lại vị trí của mình.
Điện thoại của cô ta bỗng rung lên.
Cung Hỉ Vân liếc mắt nhìn, lập tức mừng rỡ.
"Chủ tịch Lâm về rồi sao?".
"Chủ tịch Lâm?".
Đôi mắt chuẩn bị nhắm vào của Tô Nhu không khỏi mở to.
Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
"Chắc chắn là Chủ tịch Lâm".
Cung Hỉ Vân lập tức đứng dậy, định ra mở cửa.
"Tôi không muốn gặp Chủ tịch Lâm".
Tâm trạng Tô Nhu bỗng trở nên kích động, lớn tiếng kêu lên.
Cung Hỉ Vân kinh ngạc nhìn Tô Nhu.
"Cô Tô, cô..."
"Cô Cung, cô hãy nói ngay với Chủ tịch Lâm rằng tôi không muốn gặp anh ấy. Nếu anh ấy đặt chân vào căn phòng này thì tôi sẽ đâm ngay đầu vào tường", Tô Nhu nghiến răng nói, tâm trạng có chút kích động.
Cung Hỉ Vân giật nảy mình.
“CôTô, cô đừng kích động, đừng kích động! Nếu cô không muốn gặp Chủ tịch Lâm thì tôi sẽ nói ngay với cậu ấy. Nhưng mắt của cô là do Chủ tịch Lâm chữa, nếu cô không gặp cậu ấy thì cậu ấy chữa cho cô kiểu gì đây?”.
“Ngày mai… tôi sẽ gặp, hôm nay không gặp”, Tô Nhu khàn giọng nói.
Thái độ rất kiên quyết.
Cung Hỉ Vân nghe thấy thế cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể mở hé cửa, thò đầu ra ngoài.
Bên ngoài, đám người Mã Hải, Tần Bách Tùng, Hùng Trưởng Bạch đang cùng Lâm Chính bước tới.
Lâm Chính đã nghe thấy hết những lời ở trong phòng.
Anh nhíu mày, nhìn vào trong.
“Chủ tịch Lâm, làm sao bây giờ?”, Cung Hỉ Vân bất đắc dĩ hỏi.
Lâm Chính chần chừ một lát rồi kêu lên: “Cô Tô, tôi muốn xem vết thương ở mắt cô thế nào rồi, xin cô hãy cho tôi vào”.
“Không được, bây giờ tôi không muốn gặp bất cứ ai, tâm trạng tôi đang rất rối, xin anh đừng vào kích thích tôi nữa”, tiếng kêu khẩn thiết của Tô Nhu vang lên, giọng nói của cô cũng run rẩy, dường như rất sợ Lâm Chính bước vào.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là để tôi gọi chồng cô đến nhé?”.
“Lâm Chính? Cũng được, anh bảo anh ấy mau đến đi”, giọng nói của Tô Nhu có chút yếu ớt.
Lâm Chính nhíu mày, cứ có cảm giác bất thường.
Anh đáp: “Cô chờ chút nhé”.
Dứt lời, anh liền vào căn phòng ở bên cạnh thay quần áo, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của Lâm Chính, rồi mới vào phòng bệnh.
Vừa vào phòng, anh đã nhìn thấy Tô Nhu đang vùi mình trong chăn, trùm kín cả đầu.
Cô đang làm gì vậy?
Cung Hỉ Vân tỏ vẻ tò mò.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh… anh đến rồi à…”, giọng nói của Tô Nhu có chút yếu ớt.
“Tiểu Nhu, tại sao em không chịu gặp thần y Lâm? Thần y Lâm y thuật cao siêu, lại là Chủ tịch của Dương Hoa. Nếu em có khó khăn gì, chắc chắn anh ấy sẽ giúp em”, Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
“Giúp em? Lâm Chính, anh không lo rằng chúng ta sẽ không trả nổi sao?”.
“Không trả nổi?”.
“Chúng ta đã nợ Chủ tịch Lâm quá nhiều, nói cách khác là em nợ Chủ tịch Lâm quá nhiều, em không muốn nợ anh ấy nữa”, Tô Nhu đau khổ đáp.
“Nhưng bây giờ em phải chữa bệnh trước đã, món nợ đó chúng ta trả dần dần”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Chuyện đó để sau hẵng nói, Lâm Chính, em muốn nói với anh một số chuyện”.
“Chuyện gì vậy?”.
“Là chuyện về công ty, ngoài ra… em cũng có một số tâm sự muốn nói với anh…”, Tô Nhu nói.
Giọng nói của cô càng ngày càng yếu ớt.
Lúc nói chuyện có chút thở dốc.
“Tiểu Nhu, em làm sao vậy?”, Lâm Chính cảm thấy sự khác thường, trầm giọng hỏi.
“Em… em không sao”.
“Không, chắc chắn là có sao, em chui ra khỏi chăn đi”.
“Em không sao thật mà, em chỉ hơi mệt, muốn đi ngủ”, Tô Nhu vội đáp.
Nhưng tiếng thở của cô lại càng nặng nề hơn.
Lâm Chính ý thức được sự việc bất thường, liền túm lấy chăn, định kéo ra.
“Đừng mà…”, Tô Nhu yếu ớt kêu lên.
Nhưng sao cô có thể khỏe bằng Lâm Chính được? Chiếc chăn lập tức bị kéo ra, khuôn mặt Tô Nhu cũng lộ ra ngoài.
Khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Nhu, Lâm Chính gần như muốn bùng nổ.
“Cái gì?”.
Cung Hỉ Vân cũng trố mắt ra, sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất.