Người dẫn đội của Đông Hoàng Giáo lần này là Nguyên Tinh, cũng là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo.
Từ khi được Lâm Chính cứu sống, Nguyên Tinh cảm kích Lâm Chính, thề chết đi theo.
Nhưng nội bộ Đông Hoàng Giáo cũng có rất nhiều vấn đề, Lâm Chính không dám điều đi quá nhiều người của Đông Hoàng Giáo.
Nhất là sau khi chuyện đấu y kết thúc, nhiều người của Đông Hoàng Giáo cho rằng Lâm Chính đã chết, vài trưởng lão của các phe phái lại nảy sinh ý đồ, dòm ngó ngôi báu giáo chủ.
Cho nên để ổn định Đông Hoàng Giáo, Lâm Chính để Lưu Mã ở lại trong giáo cùng đội trật tự của Long Tinh Hồng trấn giữ Đông Hoàng Giáo.
Phòng họp.
“Người của thôn Dược Vương đến rồi? Nhanh thật! Tôi cứ tưởng bọn họ phải đợi hai ngày nữa”.
Nguyên Tinh vuốt râu, nhíu mày.
“Ông Nguyên Tinh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, Tần Bách Tùng hỏi.
“Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn! Thôn Dược Vương đã định sử dụng vũ lực, chúng ta còn sợ gì?”, Nguyên Tinh quát khẽ.
“Nói đúng, tóm lại không thể giao cô Nhan Khả Nhi ra, nếu không chúng ta có mặt mũi nào gặp thần y Lâm?”, Dịch Quế Lâm đứng dậy, khẽ giọng nói: “Tôi sẽ đi sắp xếp người ngay!”.
“Được!”.
Mọi người đưa ra quyết định, lập tức bắt đầu phòng bị.
Ba tiếng sau, một chiếc Bentley dừng trước cổng Học viện Huyền Y Phái.
Một người đàn ông mặc áo Trung Sơn đeo kính râm bước xuống xe, sau đó cửa xe ở ghế sau mở ra, đứng bên cạnh đợi năm phút.
Sau năm phút, người đàn ông đóng cửa lại, lái xe rời đi.
Khoảnh khắc chiếc xe đó rời đi.
Tiếng sáo trầm bổng du dương đột nhiên vang lên từ vòng ngoài của Học viện Huyền Y Phái.
Sau đó, một lượng lớn rắn bọ chuột kiến bò qua tường, vào bên trong học viện.
Hơn mười chiếc xe dừng trước cổng, trên xe bước xuống gần trăm bóng người.
Những người này lại là người của Học viện Huyền Y Phái.
“Cướp người!”, người đi đầu lạnh lùng nói: “Ai dám ngăn cản! Giết!”.
“Vâng!”.
Bọn họ nối đuôi nhau vào trong.
…
Sâu trong núi.
Một căn nhà tranh đơn sơ cũ nát.
Một thanh niên đứng cạnh bên giường, anh nhìn ông lão đang hấp hối trên giường, khẽ lắc đầu: “Ông Dịch à… không ngờ bao nhiêu năm không gặp, ông đã già đến thế này, thật khiến người ta cảm khái…”.
“Thầy… Không ngờ đến lúc tôi sắp chết vẫn có thể gặp lại thầy một lần, chết cũng không hối tiếc”, ông lão run rẩy đưa tay ra, nắm cổ tay của Lâm Chính, xúc động nói.
“Ông Dịch, ông quá cố chấp, lao lực thành bệnh, tâm lực hao mòn. Ông vốn có thể sống đến hơn trăm tuổi, nhưng bây giờ ông đã tiêu hao nghiêm trọng, tuổi thọ không còn nhiều! Đáng tiếc! Đáng tiếc”.
Lâm Chính liên tục lắc đầu, cởi túi châm bên thắt lưng ra, rút châm bạc: “Tôi giúp ông kéo dài sinh mệnh, có thể giúp ông sống thêm ba đến năm năm”.
“Không! Thầy, đừng…”, ông lão đột nhiên nói.
“Ồ?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Thầy… Tôi sống đủ lâu rồi… Tôi cũng mệt rồi, tôi nghe theo lời dặn của tổ tiên trông coi nơi này, một lần trông coi là cả một đời, tôi không muốn trông coi nơi này tiếp nữa, tôi muốn… nghỉ ngơi…”, ông lão mở miệng, giọng nói yếu ớt hơn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chằm chằm ông lão, thở dài: “Thôi được, nếu ông đã nói vậy thì tôi… theo ý ông!”.
“Cảm ơn thầy…”.
Ông lão run lẩy bẩy, kéo tay Lâm Chính: “Động phủ Thiên Nhân này… giao cho thầy…”.
“Lần này tôi đến đây chỉ là để dưỡng thương”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thầy, thầy là người duy nhất lĩnh ngộ được động phủ Thiên Nhân trong trăm nghìn năm nay, nếu nơi này không để lại cho thầy thì còn… có thể cho ai?”, ông lão yếu ớt nói.
“Ông Dịch, tôi còn chuyện chưa làm xong, không thể ở lại nơi này quá lâu. Huống hồ, động phủ Thiên Nhân không cần có người trông coi. Nó chỉ cần tự động đợi người có duyên đến! Bây giờ vết thương của tôi đã lành, cũng đến lúc rời đi rồi. Ông yên tâm, tôi sẽ lo hậu sự cho ông! Còn động phủ Thiên Nhân này cứ để lại đây, đợi người có duyên đến vậy”, Lâm Chính nhỏ giọng an ủi.
Ông lão nhìn Lâm Chính, sau đó thở dài, không lên tiếng nữa.
Dần dần, ông lão nhắm mắt lại.
Lâm Chính thở dài, cất túi châm ở cạnh vào.
Ông Dịch không con không cái, không có vướng bận, ông ta muốn đi, Lâm Chính cũng không cưỡng cầu.
“Ông Dịch, để tôi tiễn ông chặng đường cuối cùng”.
Lâm Chính đứng dậy, định đưa ông lão đến nơi chôn cất.
Lúc này, ngoài cửa vang lên loạt bước chân nhẹ nhàng mà gấp rút.
“Gia Cát Vũ của thế gia Gia Cát cầu kiến Dịch thần tiên, mong Dịch thần tiên cứu giúp bố tôi!”, một giọng nói cung kính vọng vào.
“Các người đến muộn rồi, Dịch thần tiên đã qua đời”.
Lâm Chính đi ra, bình tĩnh nhìn bảy tám người ở bên ngoài.
“Cái gì?”.
Bọn họ biến sắc.
“Dịch thần tiên… qua đời rồi sao? Không thể nào! Dịch thần tiên giống như thần tiên vậy, sao có thể qua đời? Chắc chắn là giả!”, một thiếu nữ không chấp nhận nổi, nước mắt rơi lã chã.
“Dù các người không tin, nhưng thi thể của ông ấy đang ở bên trong, tôi đang định chôn cất ông ấy”, Lâm Chính nói, cũng lười quan tâm những người này, vào trong làm việc.
“Anh bạn nhỏ, hãy đợi đã!”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay hành lễ với anh: “Xin hỏi cậu là ai? Có phải đồ đệ của Dịch thần tiên hay không?”.
“Tôi? Không phải”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không phải?”.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự thất vọng.
“Cậu và ông Dịch có quan hệ gì? Vì sao lại ở đây?”, người đàn ông trung niên lại hỏi.
“Tôi là sư phụ của ông Dịch”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Cái gì? Sư… sư phụ của Dịch thần tiên?”.
“Cậu đang đùa à? Dịch thần tiên đã qua đời, cậu lại dám sỉ nhục ông ấy? Thật quá đáng!”.
“Cậu mới bao nhiêu tuổi? Cậu còn không lớn bằng con trai tôi!”.
“Người trẻ tuổi không biết lễ nghĩa, còn ra thể thống gì?”.
Bọn họ vô cùng tức giận, ai nấy thổi râu phì phò, trợn mắt.
Lâm Chính nhíu mày, lười giải thích với bọn họ, khiêng thi thể của ông lão đi hạ táng.
“Cậu đợi đã!”, lúc này, người đàn ông trung niên lại lên tiếng.
“Sao nữa?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi muốn hỏi cậu có biết y thuật không?”, người đàn ông trung niên hỏi đầy mong đợi.
“Biết một ít”.
“Vậy cậu có thể giúp chúng tôi khám bệnh cho một người hay không? Người đó thân phận đặc biệt, bây giờ ông ấy bị bệnh không nhẹ, nếu không chữa trị tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn. Dịch thần tiên đã không còn, chúng tôi chỉ có thể cầu xin cậu. Dù có thế nào, xin cậu hãy đi theo chúng tôi xem thế nào!”, người đàn ông trung niên đầy mong đợi nói.
“Tôi không có thời gian! Các người đi tìm người khác đi”, Lâm Chính nói, không để trong lòng.
“Cậu hãy nghe tôi nói đã!”.
Người đàn ông trung niên sốt ruột, suy nghĩ một lúc, đột nhiên đến gần Lâm Chính, lấy một tờ giấy chứng nhận trong túi áo ra đưa tới.
Lâm Chính mở ra xem, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Chuyện này… liên quan trọng đại, ảnh hưởng rất lớn. Nếu cậu có thể chữa trị thì xin hay giúp đỡ!”, người đàn ông trung niên nói.
Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Tôi đã nói tôi không có thời gian, nhưng tôi có thể kê ít thuốc kéo dài tuổi thọ cho ông ta!”.
“Vậy còn việc điều trị sau đó?”, người đàn ông trung niên vội hỏi.
“Đợi tôi có thời gian rồi hẵng nói”, Lâm Chính đáp.
Mấy người họ nghe vậy đều rất tức giận, nhưng không ai dám lên tiếng.
Bởi vì bọn họ đã cùng đường.
Người đàn ông trung niên lấy một tờ giấy ra, viết số điện thoại, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là số điện thoại liên lạc của tôi, nếu có gì cần, cậu cứ gọi cho tôi”.
“Được!”.
Lâm Chính thuận tay nhận lấy.