Thần Hỏa Tôn Giả đã bị chế ngự, ngọn lửa và ma khí toàn thân đã bị luồng sức mạnh chấn động xung quanh của Lâm Chính làm cho tan rã.
Ông ta nằm bệt dưới đất, trong miệng rên rỉ, phát ra những âm thanh hàm hồ không rõ ràng.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, thấy ông ta đã bất động liền lấy ngay Hồng Mông Long Châm ra, đâm mạnh vào người ông ta.
Keng!
Làn da đáng sợ của Thần Hỏa Tôn Giả vẫn chặn được châm bạc của Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, anh đè ngón tay vào một đầu châm, dùng sức ấn mạnh.
Một chiếc châm bạc chậm rãi đâm vào người Thần Hỏa Tôn Giả.
Đôi mắt trống rỗng của ông ta lập tức tỉnh táo hơn một chút.
"Hỏng rồi!", Tử Long Thiên thót tim, lập tức cầm kiếm xông tới.
"Khốn kiếp! Cậu coi tôi là không khí sao?".
Thần Võ Tôn quát lớn, cách không đánh một chưởng về phía Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên lập tức giơ ma kiếm lên đỡ.
Keng!
Ma kiếm bị đánh mạnh, khẽ run rẩy kêu lên, còn Tử Long Thiên phải lùi lại mấy chục bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, biết mình không thể cướp Thần Hỏa Tôn Giả từ tay Lâm Chính và Thần Võ Tôn, liền lạnh lùng hừ một tiếng, rồi xoay người định bỏ chạy.
"Thần Võ Tôn, hãy giúp tôi bắt người này! Tôi sẽ cho bà lợi ích bất ngờ!".
Lâm Chính vừa đè chặt Thần Hỏa Tôn Giả để châm cứu vừa nói.
Thần Võ Tôn chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu, đuổi theo Tử Long Thiên.
"Đuổi theo tôi? Hãy tự lo thân đi!".
Tử Long Thiên đang định bỏ chạy bỗng ngoảnh đầu lại, ném một hòn đá cổ quái về phía Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức ý thức được gì đó, gào lên: "Mau đỡ lấy hòn đá đó, đừng để nó chạm đất!".
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, lập tức xông tới.
Những người khác cũng nhào tới như điên.
Nhưng... vẫn chậm một bước.
Khi bàn tay của Mạn Sát Hồng chìa ra, hòn đá vừa khéo sượt qua đầu ngón tay cô ta, rồi rơi xuống đất.
Bùm!
Một luồng ma khí cổ quái bỗng nổ tung.
Luồng ma khí này có màu đỏ thẫm, trong chớp mắt đã lan ra hơn mười dặm.
"Khụ khụ khụ..."
Mọi người đều ho sặc sụa.
Còn Mạn Sát Hồng thì ôm cổ, co quắp dưới đất, không ngừng nôn ói.
"Ma Nữ đại nhân, cô sao vậy?".
Cùng Đao vội lao tới đỡ lấy Mạn Sát Hồng.
"Khó... khó chịu quá... Tôi khó chịu quá...", Mạn Sát Hồng kêu lên đầy khổ sở, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Cùng Đao đang định nói gì đó, bỗng dưng cũng túm chặt lấy cổ, toàn thân run rẩy, ngã vật xuống đất, đau đớn lăn lộn.
"Bọn họ... làm sao vậy?".
Đám Nguyên Tinh đều vô cùng kinh ngạc.
"Đừng hòng thoát được!".
Thần Võ Tôn biết Tử Long Thiên muốn chạy, liền lập tức truy kích.
"Mau đuổi theo!".
Nguyên Tinh hét lớn, mọi người nhao nhao đuổi theo.
"Tất cả quay lại!".
Lâm Chính vội kêu lên.
Mọi người sửng sốt, Thần Võ Tôn cũng khựng lại, nhíu mày nói: "Sao vậy?".
"Cho tên đó đi đi, bây giờ chúng ta có việc phiền phức hơn phải làm rồi!", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Hở?".
Ánh mắt Thần Võ Tôn hơi lóe lên, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả ở phía bên kia.
Chỉ thấy luồng ma khí đỏ thẫm kì quái kia đều ùa về phía ông ta.
Ừng ực...
Ông ta há miệng, hút lấy hút để một cách tham lam.
Dường như đang thưởng thức sơn hào hải vị.
Ông ta hít vào khiến ma khí xung quanh càng ngày càng nhạt, còn cơ thể ông ta cũng dần có sự thay đổi.
Làn da Thần Hỏa Tôn Giả trở nên đen sì, tứ chi lại dần sưng vù lên, mái tóc cũng dần chuyển sang màu đỏ như máu, đôi mắt đang đỏ ngầu lại dần chuyển sang màu trắng.
Bụp!
Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đẩy mạnh một cái.
Vèo!
Lâm Chính đang đè trên người ông ta lập tức bị chấn động bay đi, ngã vào một ngân hàng ở gần đó.
Choang!
Cánh cửa đặc chế của ngân hàng nát vụn.
"Cái gì?".
Mọi người há hốc miệng.
Thần Hỏa Tôn Giả loạng choạng bò dậy, sau đó há to miệng, hút lấy hút để.
Chỉ trong khoảng mười giây, tất cả ma khí quỷ dị xung quanh đã bị ông ta hút cạn...
"Hả?".
"Đây... đây là cái gì vậy?".
"Chuyện quái gì thế?".
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Thần Võ Tôn đanh mặt lại, như sắp lâm đại địch...