Uy lực của cú đấm vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Chính. Đợi đến khi anh kịp phản ứng lại thì cú đấm đã giáng xuống người anh rồi.
Rắc! Lâm Chính chỉ cảm thấy tiếng xương nứt vang lên. Một luồng sức mạnh chưa từng có chạy dọc cánh tay, cả người anh bật lùi về sau.
Sau khi đứng vững lại thì Lâm Chính phát hiện ra mặt đất xung quanh mình đã bị xới tung. Những tiếng ầm ầm vang vọng từ dưới lòng đất.
“Khủng khiếp quá”, Lâm Chính dừng lại, nhìn cánh tay của mình rồi lại nhìn Lâm Anh Hùng. Cơn đau dữ dội ập tới. Mặc dù anh có thể cử động nhưng rõ ràng là xương đã bị nứt.
“Anh, cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Anh Hùng điềm đạm nói.
“Còn anh thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cái gì cơ?”
“Tôi đang hỏi toàn bộ thực lực của anh cũng chỉ có vậy thôi hả?”
“Đương nhiên không phải”, Lâm Anh Hùng lắc đầu: “Tôi đấu với anh, đâu cần phải dùng toàn lực làm gì? Anh không xứng”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu hít một hơi thật sâu. Anh bặm môi đồng thời kích hoạt Lạc Linh Huyết.
Anh không còn nhiều thời gian nữa. Không thể giấu diếm thân phận nữa rồi. Huống hồ, mục đích chính của anh không phải là giết chết Lâm Anh Hùng nên đã vậy thì có gì phải lo lắng? Khí tức của anh lập tức tăng mạnh,
“Hả?”, Lâm Anh Hùng khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
“Khí tức đột nhiên biến đổi tới mức khác thường, nếu không phải do dược vật gây ra thì chắc chắn là do tác dụng của Lạc Linh Huyết...Tôi nghĩ anh dám chạy tới đây khiêu chiến với tôi là vì anh có thức này đúng không?”
“Giờ chính là sức mạnh thật của tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Được, tôi cũng muốn xem xem anh dùng toàn bộ sức lực thì sẽ như thế nào. Mong là đừng để tôi phải thất vọng”, Lâm Anh Hùng gật đầu, đưa tay ra ra hiệu cho Lâm Chính tấn công.
“Đúng là không biết điều”.
“Thiên tài siêu cấp mà nhà họ Lâm dồn toàn bộ tài nguyên để bồi dưỡng nào phải nhân vật mà người thường có thể địch được! Đúng là thích gây sự”.
“Lần trước hắn xâm nhập vào vùng cấm địa là do nhà họ Lâm không phòng bị nên để hắn có dịp vênh mặt. Lần này đụng độ với thiên kiêu tuyệt thế, để cho hắn một đi không trở lại luôn”.
“Đúng vậy”.
Người nhà họ Lâm ở bên cạnh xì xầm. Bọn họ biết lúc này mà ra tay thì chỉ khiến Lâm Anh Hùng tức giận, nếu như đắc tội với anh ta thì kết cục của nhà họ Lâm sẽ vô cùng thê thảm.
Lâm Ahh Hùng có địa vị đặc biệt, có đặc quyền giết cả người của nhà họ Lâm. Và dù anh ta có làm thế thì cũng được miễn tội. Vì người này đang gánh cả tương lai của nhà họ Lâm.
Vụt! Đúng lúc đám đông bàn tán thì Lâm Chính lại biến mất. Anh tấn công Lâm Anh Hùng một lần nữa.
Thế nhưng đám đông không cảm thấy quá lo lắng. Mặc dù bọn họ không nhìn rõ động tác của anh nhưng họ tin tốc độ của anh cũng chẳng là gì trước mặt Lâm Anh Hùng.
Thế nhưng một giây sau.
Vụt! Một luồng sức mạnh nổ ra ngay trước mặt Lâm Anh Hùng. Sau đó cả người anh ta bay bật ra như một mũi tên, đập mạnh xuống đất.
Rầm! Vách đá vỡ vụn. Lâm Anh Hùng chìm nghỉm trong đống đổ nát.
Đám đông hóa đá. Tất cả đều trố tròn mắt như những kẻ mất hồn. Họ tưởng mình nhìn nhầm. Cho tới khi Lâm Anh Hùng từ từ bò ra khỏi đống đá thì họ mới bừng tỉnh.
“Lâm Anh Hùng đại nhân”.
“Chuyện...gì vậy?”, đám đông không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Lâm Anh Hùng cũng cảm thấy bất ngờ. Anh ta nhìn ngực của mình. Ở đó hiện rõ vết hằn của một bàn tay. Là dấu bàn tay do Lâm Chính tạo ra.
Anh ta đã không kịp phản ứng đối với chưởng đánh vừa rồi.
“Chưởng này thế nào?”, Lâm Chính thu tay về, điềm đạm hỏi.
“Thú vị đấy”, Lâm Anh Hùng khẽ gật đầu: “Chỉ đáng tiếc, chẳng thể khiến tôi bị thương”.
“Khiến anh bị thương à? Quá dễ dàng”.
“Ai chẳng biết nói hay, tốt nhất lấy bản lĩnh ra nói chuyện đi”, Lâm Anh Hùng không tin.
“Vậy được, để cho anh biết thế nào là bản lĩnh của tôi nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói, đôi mắt bỗng đỏ rực, máu tươi chảy cuồn cuộn trong huyết quảnhai tay trông khác hẳn cánh tay của một người bình thường...
Người nhà họ Lâm bàng hoàng. Lâm Anh Hùng cũng phải đanh mặt. Lâm Chính đột nhiên đâm tay xuống đất.
Bụp! Mặt đất giống như miếng đậu hũ mềm bị anh đâm xuyên một cách dễ dàng.
“Hả?”, Lâm Anh Hùng cảm nhận được điều bất ổn.
Lâm Chính gầm lên, đột nhiên phát lực.
Ầm...Cả một quả núi nhỏ ở bên cạnh được Lâm Chính đào lên đập về phía Lâm Anh Hùng.
“Cái gì?”, Lâm Anh Hùng bất ngờ.
Quả núi cao to như vậy cứ thể đổ bóng xuống cả người của Lâm Anh Hùng. Lúc này dù anh ta có bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi.
Lâm Anh Hùng biết rằng đây không phải là đòn sát phạt của Lâm Chính mà chỉ là đòn che mắt của anh mà thôi.
Anh ta nhìn về phía trước, mặc kệ ngọn núi, chỉ chờ đợi điều tiếp theo. Đúng lúc cả ngọn núi đập xuống thì Lâm Anh Hùng hét lớn, tung một quyền ra trước mặt.
Cả ngọn núi lập tức vỡ vụn. Ngay tức thì, một quyền đấm khác cũng lao thẳng tới va chạm trực diện với cú đấm của Lâm Anh Hùng.
Rầm! Cú đấm đó chính là của Lâm Chính. Anh đứng vững vàng, đỡ đòn của Lâm Anh Hùng.
Có vẻ như sức mạnh của Lâm Anh Hùng đã không thể làm gì nổi Lâm Chính. Anh ta khẽ chau mày.
“Vậy đấy à?”
“Đừng nhiều lời. Tôi cũng chẳng thấy anh mạnh hơn tôi chút nào, chỉ giỏi già miệng hơn tôi mà thôi”, Lâm Anh Hùng lắc đầu.
Thế nhưng anh ta chưa nói xong thì...Một luồng sức mạnh khác đã phóng ra từ cú đấm của Lâm Chính.
“Cái gì?”, Lâm Anh Hùng thất kinh.
Anh ta chưa kịp phản ứng thì đã bị nguồn sức mạnh tấn công, cả người bật lùi ra sau. Đợi đến khi anh ta đứng vững lại thì cả cơ thể đã kéo lê một khoảng cách cả 10 mét.
Lâm Anh Hùng mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Tôi chỉ già miệng hơn anh sao?", Lâm Chính thu tay về, điềm đạm nói.
Lâm Anh Hùng im lặng.
Người nhà họ Lâm thì trố tròn mắt.