Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính dừng bước, ngoái đầu nhìn Tam tôn trưởng.

“Tôn trưởng còn gì phân phó sao?”.

Tam tôn trưởng không nói gì, đi tới trước mặt Lâm Chính, quan sát anh một lúc, rồi mới trầm giọng quát: “Lúc trước khi cậu và Từ Tài Quang giao đấu, tôi thấy y thuật mà cậu dùng đều là y thuật của thiên cung chúng tôi, hơn nữa thủ pháp sử dụng cũng rất thành thạo. Tôi nhớ cậu chỉ học tập ở thiên cung mấy tháng, tại sao lại có thể nắm được những y thuật này một cách thành thạo như vậy được?”.

“Chắc là do bình thường tôi chăm chỉ tập luyện đó, dù sao từ lúc tiếp xúc với những y thuật này đến bây giờ cũng đã là rất nhiều năm rồi”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Chăm chỉ tập luyện quả thực có thể quen tay hay việc, nhưng có những thứ không có người chuyên môn chỉ dẫn thì không thể nắm vững được”, Tam tôn trưởng nói đầy thâm ý.

Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.

“Chuyện hôm nay không có ai đúng ai sai, mọi chuyện chấm dứt tại đây, cậu đến thiên cung là để trị thương, đừng gây chuyện thị phi nữa”.

Dứt lời, Tam tôn trưởng liền xoay người rời đi.

Lâm Chính nhìn bóng lưng rời đi của Tam tôn trưởng, dường như có chút suy nghĩ. Một lát sau anh mới hoàn hồn, vội vàng chạy xuống dưới đài Y Thánh.

“Anh Lâm, chờ em với!”.

Thu Phiến đuổi theo.

Đám Lý Đào đã tiu nghỉu rời đi từ lâu.

Còn Tử Diễu kia vẫn đứng dưới cây hoa đào nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, cũng tỏ vẻ trầm tư, đến lúc mọi người đã giải tán hết vẫn còn đứng đó.

Rời khỏi đài Y Thánh, Lâm Chính hùng hục chạy thẳng đến Thiên Hình Cung.

Vừa đến cửa Thiên Hình Cung, anh liền thấy người thanh niên bên cạnh Tam tôn trưởng đi ra.

"Là anh?", Lâm Chính nhận ra người thanh niên.

"Ồ, Lâm Chính à? Sao anh lại đến đây?", người thanh niên đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, nghe thấy lời Lâm Chính nói thì ngẩng phắt đầu lên, nở nụ cười hơi gượng gạo.

"Tôi đến đón Liễu sư muội, cô ấy đâu?", Lâm Chính hỏi.

"Cô ta... À... cô ta đã được phóng thích rồi...", người thanh niên sững lại rồi vội đáp.

Vẻ mặt rất lúng túng.

"Vậy sao? Lúc nào thế?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

"Mới thôi, mới thôi..."

"Nói vậy thì chắc là cô ấy về rồi".

Lâm Chính suy nghĩ một lát, ôm quyền với người thanh niên rồi xoay người rời đi.

Vẻ mặt người thanh niên rất kỳ quái, nhìn Lâm Chính rồi nhanh chân bỏ đi.

Không lâu sau.

Tại nơi ở của Tam tôn trưởng.

"Cái gì? Tứ tôn trưởng làm ăn cái kiểu gì vậy? Tại sao lại qua loa như vậy chứ?", sắc mặt Tam tôn trưởng âm trầm, đập mạnh tay xuống bàn.

"Tôn trưởng, đâu phải tôn trưởng không biết tính tình của Tứ tôn trưởng, ông ấy trước giờ chí công vô tư, làm việc dứt khoát. Theo điều tra của ông ấy, Liễu Như Thi quả thực định giết Tiết Tường, có video làm chứng, Tứ tôn trưởng chỉ làm theo đúng phép công", người thanh niên thở dài đáp.

Tam tôn trưởng hấp háy mắt, khàn giọng nói: "Vậy là Lâm Chính vẫn chưa biết chuyện này đúng không?".

"Vâng".

"Hôm nay tôi đã hứa sẽ phóng thích Liễu Như Thi trước mặt mọi người, nếu để người ta biết Liễu Như Thi xảy ra chuyện, thì chắc chắn uy nghiêm của thiên cung chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì chúng ta cũng bị cười nhạo..."

"Cũng khó ăn nói với Lâm Chính".

"Phía Lâm Chính thì không lo, khó ăn nói thì tạm thời không nói! Chuyện này cứ tạm ém xuống, chờ thiên cung chúng ta giải quyết xong nguy cơ trước mắt rồi tính!".

"Vậy nếu Lâm Chính không tìm thấy Liễu Như Thi thì phải làm sao ạ?".

"Cứ nói cô ta về rồi! Lâm Chính muốn giải độc thì phải ở đây ít nhất một tháng nữa, tạm thời không liên lạc được với Liễu Như Thi cũng là bình thường".

"Việc này... Thôi được rồi, nếu đã vậy thì cứ làm theo ý của tôn trưởng".

Lâm Chính trở về chỗ ở, trong lòng đầy mong chờ và lo lắng.

Liễu Như Thi có bị thương không?

Cô ấy ở tử lao có bị bắt nạt không?

Vết thương của cô ấy vẫn ổn chứ?

Lâm Chính mang theo một đống câu hỏi bước vào sân.

Nhưng không thấy bóng dáng Liễu Như Thi đâu.

"Như Thi! Như Thi!".

Lâm Chính gọi lớn, lại chạy đến phòng Liễu Như Thi tìm, nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.

Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?

Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu.

"Sao thế anh Lâm?", Thu Phiến đuổi tới, nghi hoặc hỏi.

"Không biết Như Thi đi đâu, tôi không tìm thấy cô ấy, cô tìm giúp tôi với", Lâm Chính đáp.

"Được".

Thu Phiến gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc lại lộn quay về.

"Anh Lâm, tôi hỏi được rồi! Bọn họ nói Liễu sư muội đã xuống núi!", Thu Phiến kêu lên.

"Xuống núi?".

Lâm Chính sửng sốt, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng anh, anh lập tức chạy đi.

"Anh Lâm, anh đi đâu vậy?", Thu Phiến vội gọi.

"Tôi đi tìm Như Thi!".

"Chẳng phải cô ấy đã đi rồi sao?".

"Không, với tính cách của cô ấy thì chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, cô ấy gặp chuyện rồi!", Lâm Chính trầm giọng nói: "Bà Ôn là người canh gác ở bậc thềm Trường Sinh, nếu Như Thi rời đi thật thì chắc chắn bà ấy sẽ biết! Bây giờ tôi đi tìm bà Ôn, hỏi cho rõ ràng là sẽ biết tung tích của Như Thi".

Dứt lời, anh liền

xông ra khỏi thiên cung...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK