Đây là một trận chiến sinh tử!
Song phương đều có lý do không được thua cuộc!
Ngạo Hàn Mai nhìn về phía Lâm Chính, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta rất muốn ngăn cản.
Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể ngăn cản được nữa.
Người của thế gia cũng nhìn về phía gia chủ, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng và nể sợ.
Bọn họ biết, nếu gia chủ thất bại, thì kết cục của bọn họ chỉ có chết mà thôi.
Xung quanh im lặng như tờ.
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.
“Sao? Không dám đánh à? Nếu cậu không dám thì tôi cho phép các cậu đầu hàng khuất phục, tôi cũng sẽ xử lý nhẹ tay”.
Gia chủ bình thản nói.
“Từ khi Lâm Chính tôi đặt chân đến vực Diệt Vong tới nay chưa từng sợ cái gì”.
Lâm Chính phẩy tay: “Tất cả lùi lại đi!”.
“Lâm minh chủ!”.
Ngạo Hàn Mai cuống quýt kêu lên, còn muốn khuyên nhủ, nhưng Ngạo Vi Âm ở bên cạnh đã kéo cô ta lại.
“Hàn Mai, bây giờ chỉ đành gửi gắm tất cả hi vọng lên Lâm minh chủ thôi! Chúng ta đã không làm được gì nữa rồi!”, Ngạo Vi Âm nhỏ giọng nói.
Ngạo Hàn Mai khẽ gật đầu, sắc mặt trắng bệch.
"Cũng có dũng khí đấy!".
Gia chủ thế gia gật đầu, ngoảnh sang quát khẽ: "Tất cả tránh ra cho tôi!".
Mọi người xung quanh lập tức lùi lại, chừa ra một bãi đất trống khá lớn.
Lúc này, cả trung tâm quảng trường Hàn Băng chỉ còn lại mỗi Lâm Chính và gia chủ thế gia.
Xung quanh là vô số người vây xem.
Không ai dám thở mạnh, chỉ yên lặng nhìn hai người, tim đập thình thịch.
"Lâm minh chủ, tôi từng nghe nói về cậu, nghe nói cậu từng giao đấu với Diệp Viêm cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà chiếm thế thượng phong, đúng là bất phàm".
Gia chủ thế gia bình thản nhìn Lâm Chính, chậm rãi lên tiếng.
"Chỉ là ăn may thôi".
"Tôi không biết cậu có được coi là may mắn không, nhưng chắc chắn hôm nay cậu không được may mắn như vậy đâu".
Gia chủ thế gia giơ bàn tay lên, bình tĩnh nói: "Mau bắt đầu đi, tôi không muốn lãng phí thời gian với cậu, xử lý cậu xong, tôi sẽ thanh toán từng người bên cạnh cậu".
"Ông có thể thử xem".
Lâm Chính không chút sợ hãi.
Gia chủ thế gia cũng không khách khí, im lặng nhìn chằm chằm Lâm Chính, bắt đầu vận khí kình.
Trong chớp mắt, gió tuyết giữa đất trời bỗng trở nên mạnh hơn.
Cuồng phong thét gào, giống như một con dao quất mạnh lên người Lâm Chính.
Tuyết rơi ào ào, bắt đầu tạo thành từng ụ tuyết to bằng nắm tay.
Mặt trời đã biến mất.
Trên trời là những đám mây băng dày nặng!
Đôi mắt Lâm Chính đanh lại, không do dự nữa, bất ngờ cất bước nhảy lên, lao tới trước mặt gia chủ thế gia trong chớp mắt.
Keng!
Thiên Sinh Đao mang theo sức mạnh phi thăng cuồng bạo, chém thẳng về phía gia chủ thế gia.
Ông ta vẫn vô cùng bình thản, sắc mặt không có vẻ gì là kinh ngạc sợ hãi.
Dường như đối với ông ta, đòn tấn công của Lâm Chính chỉ là một chuyện rất nhỏ bé tầm thường.
Vô cùng tự tin!
Khi anh lại gần.
Vù!
Phía trước gia chủ thế gia lập tức cách không ngưng kết một lớp băng sương dày, chặn được lưỡi đao đang chém tới.
Lâm Chính không bỏ cuộc, liền xoay thanh đao, sức mạnh phi thăng phóng ra ầm ầm, như những thiết quyền đánh mạnh vào băng sương, định phá vỡ phòng ngự để giết gia chủ thế gia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sức mạnh phun trào.
Nhưng đúng lúc này.
Bốp!
Sức mạnh phi thăng của Lâm Chính còn chưa phá vỡ lớp phòng ngự băng sương, thì một luồng sức mạnh phi thăng cuồng bạo hơn đã tạt tới, ép anh phải lùi lại.
Trước luồng sức mạnh phi thăng cuồng bạo này, thì sức mạnh của Lâm Chính có vẻ rất yếu ớt, không thể chống đỡ được.
"Luồng sức mạnh này..."
Lâm Chính nín thở, trong lòng run rẩy.
"Ông là... Lục Địa Thần Tiên?".