Một phút?
Mọi người sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Đám Ái Nhiễm, tông chủ Thanh Huyền Tông đều kinh ngạc nhìn anh.
"Anh nói cái gì? Một phút?", Độc Cô Hoài cũng nhíu mày, trầm giọng nói.
"Đúng, chỉ một phút! Hơn một giây coi như tôi thua!", Lâm Chính nói.
"Ha ha, thú vị đấy! Rất thú vị! Không ngờ hôm nay lại gặp phải một kẻ không sợ chết như anh!", Độc Cô Hoài bật cười, ánh mắt chứa đầy sự chế giếu và dữ tợn. Hắn vung tay lên, bình thản nói: "Đi gọi Đồ Thủ đến đây!".
"Vâng, cậu chủ!".
Người bên cạnh vội chạy đi.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông vóc dáng cao to, đeo một chiếc tạp dề bẩn thỉu đi tới.
Cả người hắn dính đầy máu tươi, hình như là đồ tể giết lợn. Mùi máu tanh tỏa ra từ người hắn khiến mọi người rùng mình.
Mọi người đều biết y thuật, sao có thể không biết mùi máu tanh này là máu người hay máu động vật chứ?
"Độc Cô Đồ Thủ?".
Có người lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông đeo tạp dề này, kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Chính là tên Độc Cô lột da kia?".
"Trời ạ, cậu chủ Hoài gọi hắn đến làm gì vậy?".
"Tên này giết người còn không chớp mắt luôn!".
Mọi người xung quanh sợ hãi bất an, run rẩy như gặp phải ma.
Đôi đồng tử của Ái Nhiễm hơi co lại, vô thức lùi lại nửa bước, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu có gì không ổn thì hãy nhanh chóng bỏ chạy nhé".
"Là sao?", Lâm Chính hiếu kỳ nhìn cô ta.
"Người này tên Độc Cô Đồ Thủ, là một đồ tể nổi tiếng của thế gia Độc Cô. Số người chết trong tay hắn không đến một nghìn thì cũng tám trăm, hơn nữa tình trạng khi chết đều vô cùng thê thảm, hoặc là bị lột da rút gân, hoặc là bị chia xác moi nội tạng, gần như không ai toàn thây. Điều khiến mọi người sợ hãi hơn cả là sau khi chia xác, anh ta có thể đảm bảo mỗi cơ quan thậm chí mỗi mạch máu đều hoàn chỉnh, trình độ tỉ mỉ ngang với cấp độ phẫu thuật", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Lợi hại như vậy sao?".
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
"Bây giờ tôi cho anh một phút để giải quyết chuyện này. Nếu quá một giây, tôi sẽ bảo Đồ Thủ lột da anh ngay trước mặt mọi người!", Độc Cô Hoài nheo mắt cười nói.
"Nếu trong một phút tôi giải quyết được chuyện này thì sao?", Lâm Chính lấy lại bình tĩnh, hỏi thẳng.
Ai nấy đều sửng sốt, dường như không ngờ Lâm Chính lại dám đưa ra yêu cầu.
"Anh muốn thế nào?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
"Yêu cầu của tôi cũng không cao, tôi muốn anh bắt tất cả người của núi Côn Bằng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi người của Thanh Huyền Tông chúng tôi. Còn anh cũng phải xin lỗi cô Ái Nhiễm, không vấn đề gì chứ?", Lâm Chính nói.
"Hừ, chỉ có mấy yêu cầu này thôi sao? Không vấn đề gì, nếu anh có thể hoàn thành trong một phút, thì tôi cũng quỳ xuống dập đầu xin lỗi", Độc Cô Hoài nói đầy khinh bỉ.
Hiển nhiên hắn cũng không tin Lâm Chính có bản lĩnh này.
Dù sao chuyện này cũng không có chứng cứ, người của núi Côn Bằng chắc cũng không đến mức giả vờ ngã một cái mà cũng bị bắt thóp được.
Không ai tin Lâm Chính, bọn họ đều nhìn anh với vẻ mặt hóng hớt.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu đi!", Độc Cô Hoài nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía người của núi Côn Bằng ở bên kia, bình thản nói: "Vừa nãy là ai bị ngã? Lại đây đi!".
"Là tôi, sao nào?".
Một người tập tễnh đi tới, vẻ mặt vừa đau đớn vừa tức giận.
"Anh nói anh bị người của Thanh Huyền Tông ngáng chân?".
"Đúng vậy, thì làm sao?".
"Có biết đối phương ngáng chân nào không?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Việc này... chân trái... Không đúng... là chân phải...", người kia ấp úng một lát, vội vàng đáp.
Dù sao cái bàn cũng ở bên phải, nếu nói chân trái thì sẽ bị vạch trần mất.
Lâm Chính nghe thấy thế liền gật đầu: "Anh ra đứng cạnh bàn đi".
"Làm gì?", người kia mất kiên nhẫn hỏi.
"Bảo anh đứng thì cứ đứng đi, sao hả? Anh không phối hợp với tôi thì tôi làm rõ chân tướng kiểu gì?", Lâm Chính trầm giọng nói.
Người kia có chút do dự, nhìn Hầu Tam một cái, thấy Hầu Tam gật đầu ra hiệu, chỉ đành không tình nguyện đứng bên cạnh bàn.
Lâm Chính lại xoay người, nói với đám Nam Phong: "Các anh ngồi vào bàn đi".
"Được".
Đám Nam Phong lập tức làm theo lời Lâm Chính nói, ngồi xuống ghế.
Bọn họ vừa ngồi xuống, xung quanh lập tức im bặt.
Người kia trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh túa ra, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.
"Tôi nghĩ, chắc là chân tướng đã rõ rồi chứ?", Lâm Chính bình thản nói.