Những người đang có mặt cho dù không tính Nhị trưởng lão Vương Kiều, thì cũng có rất nhiều tinh nhuệ và nhân tài dưới trướng ông ta.
Trước tiên không nói tới các quản sự đều là những y võ vang danh đương thời, chỉ nói riêng những đệ tử do đích thân Nhị trưởng lão dạy dỗ, thì ai nấy ra ngoài đều là những bác sĩ nổi tiếng, thần tiên tại thế.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, mà tên Tiêu Hồng này... dám nói thế?
Cậu ta đang sỉ nhục bọn họ sao?
Bọn họ đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục và khiêu khích như vậy chứ?
"To gan!".
"Láo toét!".
"Tiêu Hồng! Cậu chán sống rồi à?".
"Cậu là cái thá gì chứ? Dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt trưởng lão?".
Bọn họ hoàn hồn lại, ai nấy nổi giận đùng đùng.
"Quỳ xuống!".
Một người quát Tiêu Hồng.
"Đúng, quỳ xuống! Dập đầu nhận lỗi với trưởng lão!".
"Mau quỳ xuống!".
"Quỳ ngay, có nghe thấy không hả?".
Tiêu Hồng làm ngơ những lời mắng nhiếc và chửi rủa, lên tiếng: "Sao nào? Tôi nói sự thật mà cũng không được sao? Nếu các anh thấy tôi sai ở đâu thì có thể chỉ ra".
"Khốn kiếp! Vừa rồi cậu nói vậy, chẳng phải là nói châm thuật của trưởng lão còn không bằng cậu sao?", một quản sự chỉ tay vào mặt Tiêu Hồng, nói.
"Tôi có thể giải được loại kỳ độc đó, mà trưởng lão lại nói cho dù là ông ta thì cũng không thể giải được. Thế nên không phải là tôi nói châm thuật của trưởng lão không bằng tôi, mà là ông ta tự nói thế, nếu ông nghi ngờ thì có thể hỏi trưởng lão", Tiêu Hồng nói.
"Già mồm cãi láo! Già mồm cãi láo!", quản sự kia tức không nhịn được.
"Nếu ông không phục, thì có thể thử giải độc, nếu ông giải được thì tôi phục sát đất".
"Cậu..."
"Thật là ngông cuồng".
"Gặp chút may mắn mà đã huênh hoang như vậy?".
"Cậu là đệ tử dưới trướng trưởng lão nào? Sao thôn Dược Vương ta lại có người ngông cuồng láo toét như vậy chứ?".
Bọn họ tức điên lên, từng ánh mắt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Hồng.
Ngay cả Vương Nhất cũng vô cùng giận dữ, trừng mắt nhìn Tiêu Hồng, nghiến răng trèo trẹo.
Nhưng Nhị trưởng lão Vương Kiều từ đầu đến cuối vẫn không hề tức giận, mà lặng lẽ đánh giá anh.
"Tất cả câm miệng", đúng lúc này, Vương Kiều lên tiếng.
Nhà thờ tổ đang ồn ào liền trở nên im bặt.
Chỉ nghe thấy Vương Kiều nói: "Tiêu Hồng! Tôi muốn cậu biểu diễn lại châm pháp đã dùng để chữa trị cho đệ tử bị trúng độc trước đó ngay trước mắt tôi, nghe rõ chưa?".
"Nhị trưởng lão, ông muốn học châm pháp của tôi sao?", Tiêu Hồng nói.
"Cậu nói gì cơ?".
"Thằng chó chết này ngông cuồng quá rồi!".
Mọi người bị câu nói này của Tiêu Hồng châm ngòi, liền gầm lên rồi giơ nắm tay đấm vào mặt anh.
Bọn họ không thể kiềm chế được nữa.
Bọn họ nhất định phải cho thằng ngông cuồng này một bài học.
Nhưng bọn họ vừa tung nắm đấm tới, Tiêu Hồng đã thân nhẹ như chim, người trơn như cá, luồn lách giữa mấy đệ tử, ngón tay điểm vào huyệt vị của bọn họ nhanh như chớp.
Những đệ tử này lập tức đứng im bất động như tượng điêu khắc.
"Điểm huyệt?".
Mọi người xung quanh ngạc nhiên.
Nhị trưởng lão cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Nhị trưởng lão, nếu ông muốn học châm pháp của tôi, thì tôi nghĩ ông phải nhận được sự đồng ý của Ngũ trưởng lão đã. Dù sao tôi cũng được Ngũ trưởng lão dạy dỗ, trưởng lão dặn dò tôi không được tùy ý truyền thụ châm pháp của ông ấy cho người khác, mong ông hiểu cho", Tiêu Hồng bình tĩnh nói.
"Cậu..."
"Khốn kiếp!".
Bọn họ tức muốn xì khói.
"Châm thuật của đồ vô dụng Thương Miểu kia mà Vương Kiều tôi phải coi trọng sao? Cậu đánh giá sư phụ cậu cao quá đấy!", Nhị trưởng lão sa sầm mặt, lạnh lùng nói.
"Nếu đã vậy thì tôi sẽ không biểu diễn nữa. Nhị trưởng lão, nếu không còn chuyện gì, thì tôi xin phép", Tiêu Hồng nói.
Ánh mắt Vương Kiều lạnh lẽo, nắm tay ngầm siết chặt.
Hiển nhiên, ông ta cũng không nhịn nổi anh chàng vênh váo như vậy.
"Lý nào lại vậy? Mày sỉ nhục trưởng lão của tao, còn muốn cứ thế đi sao? Đứng lại!", một đệ tử không nhịn được nữa, gầm lên rồi đè vai Tiêu Hồng xuống.
Tiêu Hồng ngoảnh sang nhìn đệ tử kia, rồi lại nhìn Vương Kiều, bình thản nói: "Nhị trưởng lão, ông muốn dạy dỗ tôi sao? Nếu vậy thì ông cứ ra tay đi, ông là trưởng lão, lại còn người đông thế lớn, sao Tiêu Hồng tôi dám đối đầu chứ? Tôi đứng ở đây này, ông muốn phế hay giết tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không nhăn mày".
"Mẹ kiếp, mày vẫn dám khua môi múa mép à? Được, tao sẽ cho mày toại nguyện!", người kia tức giận gầm lên, giơ nắm tay định đấm vào mũi Tiêu Hồng.
Nhưng đúng lúc này, Vương Kiều khẽ quát: "Dừng tay!".
Người kia sửng sốt: "Trưởng lão..."
"Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì ở đây, thì người cùng thôn sẽ chê cười chúng ta, hơn nữa cậu ta vốn vô tội, nếu động đến cậu ta thì cũng khó ăn nói với bên trên", Vương Kiều sa sầm mặt, vung tay lên, khàn giọng nói: "Để cậu ta đi".
"Nhưng... trưởng lão..."
"Để cậu ta đi!", Vương Kiều lại quát.
Không cho phép làm trái.
Bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng thả Tiêu Hồng đi.
Tiêu Hồng sải bước về phía cổng.
Nhưng mới đi được mấy bước, hình như anh bỗng nhớ ra gì đó, bước chân liền khựng lại.
"Đúng rồi, có một chuyện tôi quên không nói".
Tất cả mọi người đổ dồn mắt nhìn anh.
Tiêu Hồng bình thản nói: "Trước đó tôi nói châm thuật của các ông không bằng tôi, hình như các ông không phục. Thế này đi, nếu ở đây có ai không phục, thì có thể đến chỗ Ngũ trưởng lão khiêu chiến tôi. Bất kể là ai tôi cũng sẽ ứng chiến, không từ chối một ai, bao gồm... cả Nhị trưởng lão".
Dứt lời liền ra khỏi cổng, đầu cũng không ngoảnh lại.
Ba giây sau, nhà thờ tổ liền bùng nổ.
Cả thôn Dược Vương đều xôn xao.