Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Tề Thủy Tâm cũng khó hiểu.

Nhìn ánh mắt Lâm Chính vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa.

Lâm Chính rốt cuộc muốn làm gì?

Tề Thủy Tâm há hốc miệng, lên tiếng: “Anh Lâm, nếu tôi không bị bại liệt, trước khi trúng độc, tôi đấu với Nhiêu Ưng còn có phần thắng, nhưng giờ… tôi còn không có khả năng đánh trả, anh bảo tôi làm sao thắng được anh ta?”.

Bây giờ ngay cả Tề Thủy Tâm cũng cảm thấy lối suy nghĩ của Lâm Chính có vấn đề.

Một người bại liệt chẳng khác nào thịt trên thớt, một miếng thịt làm sao thắng nổi dao thái thịt?

Lâm Chính cười đáp: “Vậy là đủ rồi”.

“Ồ?”.

Tề Thủy Tâm không hiểu ra sao.

Lâm Chính lấy một viên đan dược từ trên người ra nhét vào miệng Tề Thủy Tâm.

“Ưm… Đó là… gì vậy?”.

Tề Thủy Tâm không kịp đề phòng, theo bản năng nuốt vào.

Chẳng mấy chốc cô ta đã hiểu ra, trợn to mắt hỏi: “Anh Lâm, chẳng lẽ đây là thuốc có thể trị bệnh bại liệt?”.

Cô ta đã nghe Ái Nhiễm nói, Lâm Chính có cách chữa khỏi bệnh bại liệt cho cô ta, nhưng vì sự tham lam của ông hai Tề mà khiến chuyện không thành.

Bây giờ Lâm Chính đột nhiên cho cô ta uống thuốc, đồng thời nói cô ta giao đấu với Nhiêu Ưng, cô ta đương nhiên sẽ nghĩ về chuyện đó.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Không phải”.

Tề Thủy Tâm sửng sốt, vội vàng nhắm mắt lại.

Phát hiện trong cơ thể mình không có thay đổi gì, viên đan dược mà Lâm Chính đưa cho hình như chỉ để lưu thông khí huyết, hoàn toàn không mang lại lợi ích thực chất nào cho cô ta.

“Anh Lâm, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”, Tề Thủy Tâm không nghĩ ra, bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng hỏi.

“Tôi chỉ muốn để cô giao đấu với Nhiêu Ưng!”, Lâm Chính nói.

Tề Thủy Tâm lặng lẽ nhìn hai người, một lúc lâu sau, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.

“Được! Vậy thì tôi sẽ nghe theo anh Lâm một lần!”.

Nói xong, Tề Thủy Tâm nhìn Nhiêu Ưng: “Nhiêu Ưng, anh dám đấu với tôi không?”.

“Có gì không dám? Nhưng cô Tề à, cô thật sự muốn làm vậy sao?”, Nhiêu Ưng cười nhạt.

“Đương nhiên”.

“Vậy được, nếu đã là quyết định của cô thì tôi cũng không khách sáo nữa. Cô yên tâm, tôi chỉ cướp đi ý thức của cô, khiến cô trở thành người thực vật, sẽ không làm tổn hại tính mạng của cô!”, Nhiêu Ưng nói, sau đó chắp hai tay sau lưng tiến về phía trước.

Người xung quanh ai cũng há hốc miệng, quan sát cuộc chiến quỷ dị này.

Một cô gái bị bại liệt khiêu chiến với một trong bảy thiên tài?

E là trong lịch sử vực Diệt Vong cũng chưa từng có cuộc chiến nào hoang đường thế này.

“Tề Thủy Tâm rốt cuộc đang làm gì? Cô ta điên rồi sao? Tên đó làm chuyện hoang đường như vậy mà cô ta cũng đồng ý? Cô ta dựa vào đâu mà đánh với Nhiêu Ưng?”.

“Chẳng lẽ cô ta tưởng mình còn là Tề anh kiệt khí khái vô song đó sao?”.

“Đúng là nực cười”.

“Các người sai rồi, thật ra cô Thủy Tâm không còn lựa chọn nào khác. Thay vì chết trong tay Nhiêu Uyển thì chi bằng chết trong tay Nhiêu anh kiệt, vậy thì đồn ra ngoài sẽ dễ nghe hơn chút”.

“Đúng vậy, dù sao cũng không còn ai có thể bảo vệ được cô Thủy Tâm. Cô Thủy Tâm thà chết đứng còn hơn, chuyện này cũng có thể hiểu được”.

“Tên đó vốn dĩ muốn giúp cô Tề Thủy Tâm chết một cách thể diện mà thôi”.

“Xem ra chúng ta đều hiểu lầm rồi”.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngừng bàn tán.

“Cuộc thi sắp bắt đầu, không lãng phí thời gian nữa. Tề Thủy Tâm, cô chuẩn bị xong chưa?”, Nhiêu Ưng lạnh lùng hỏi.

“Tới đi!”.

Tề Thủy Tâm cũng đã chuẩn bị xong, dứt lời thì nhắm mắt lại.

Nói là giao đấu, nhưng cô ta không có sức đánh trả, chỉ đành nhắm mắt đợi chết.

Nhiêu Ưng cũng không khách sáo, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tề Thủy Tâm, trong lòng lại dâng lên từng cơn oán hận.

Chính người phụ nữ này khiến hắn chịu đủ chê bai khi ngồi vào vị trí bảy thiên tài!

Chính người phụ nữ này khiến hắn chịu đủ sự chế giễu trước mặt người đời!

Chính người phụ nữ này trở thành tâm ma của hắn, khiến tu vi hắn khó tăng tiến.

Chính người phụ nữ này!

Căn nguyên của mọi chuyện đều là người phụ nữ này!

“A!”.

Nhiêu Ưng càng nghĩ càng tức giận, gào lên một tiếng, đánh một chưởng về phía trán của Tề Thủy Tâm.

Trúng phải một chưởng này, Tề Thủy Tâm không chết cũng sẽ biến thành người thực vật!

Mọi người lặng lẽ dõi theo, chứng kiến đứa con của trời này ngã xuống!

Hồng nhan bạc mệnh chính là như vậy.

Khoảnh khắc chưởng đó sắp sửa đánh trúng Tề Thủy Tâm.

Bộp!

Một tiếng động to rõ vang lên.

Tất cả mọi người run rẩy đưa mắt nhìn lại, ai cũng trợn tròn mắt!

Tề Thủy Tâm vung một tay lên từ lúc nào không hay, chặn bàn tay của Nhiêu Ưng lại một cách chính xác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK