"Ọe!".
Nhiều người không chịu nổi mùi tanh gay mũi này, nôn thốc nôn tháo.
Nhất thời, tiếng nôn vang lên không ngớt.
Mặt sàn ở điện ngoài của điện Tế Long cũng đầy chất nôn bẩn thỉu.
Long Tử nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ khẽ quát: "Không còn nhiều thời gian đâu, mau vào nội điện đi, đừng có chậm trễ, nếu không làm hại đến Long tộc, thì chính là tội nhân của Long tộc, biết chưa?".
Mọi người nghe xong đều không dám chần chừ nữa, cố chịu đựng mùi tanh để vào trong.
Nhưng khi đi vào nội điện, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả bọn họ đều kinh hãi.
Cả nội điện đỏ lòm.
Đúng vậy!
Là đỏ lòm!
Hơn nữa còn đỏ như máu!
Nơi này đã được nhuộm bằng máu.
Chính giữa nội điện là một bức tượng đá bàn long khổng lồ.
Bàn long kia khôi ngô uy mãnh, giống như vật sống vậy.
Lấy bàn long này làm trung tâm, xung quanh là những phù triện và phù văn lằng nhằng phức tạp.
Không ai hiểu những phù triện, phù văn này.
Nhưng phía trên không ít phù triện, phù văn là những chiếc đầu lâu màu đỏ máu.
Cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục tu la!
"Hả?".
"Chuyện... chuyện này là sao?".
"Những chiếc đầu lâu này là gì vậy?".
"Tại sao trong nội điện lại có cảnh tượng này?".
Những người bước vào đều giật nảy mình, run rẩy sợ hãi, không biết nên làm gì.
Long Tử tỏ vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ho khan một tiếng rồi trầm giọng quát: "Mọi người đừng lo lắng, những thi hài này đều là của người ngoại tộc".
"Của người ngoại tộc?".
"Long Tử đại nhân, tại sao thi thể của người ngoại tộc lại xuất hiện ở đây?".
Có người không nhịn được hỏi.
"À, đây đều là những tặc nhân ngông cuồng tự ý xông vào lãnh địa của Long tộc, sau khi bị Long Tu bắt được liền giao cho tôi xử lý. Do gần đây pháp trận của Long tộc ta xảy ra vấn đề, cần người tu sửa, nên ta bắt bọn họ tu sửa pháp trận. Không ngờ những người này bất cẩn chạm vào một số điểm cơ quan của pháp trận, khiến năng lượng của pháp trận mất khống chế, liền bỏ mạng tại đây. Thi thể của bọn họ chưa kịp xử lý, nên mọi người đừng hoang mang".
Long Tử nói một tràng dài.
Mọi người nghe thấy thế mới yên tâm hơn chút.
"Long Kỳ! Long Tiếu! Phái ít người dọn dẹp đống xác này đi, những người còn lại hãy tìm điểm trận ở gần mình, khoanh chân ngồi xuống. Tôi phải khởi động pháp trận này để nâng cao thực lực, nhưng mở pháp trận này cần rất nhiều năng lượng. Hiện giờ tôi không có đủ năng lượng, nên cần các vị giúp đỡ, hiểu chưa?".
Long Tử nói.
"Tuân lệnh!".
Mọi người không chút nghi ngờ, lập tức tìm điểm trận ở gần mình rồi ngồi xuống.
Còn hai người tên Long Tiếu và Long Kỳ dẫn theo mấy người dọn dẹp thi thể ở hiện trường.
Bọn họ gom thi thể lại rồi ném ra ngoài pháp trận.
Dù sao tất cả các thi thể đều nằm ở điểm trận, không dọn đi thì tộc nhân không có chỗ mà ngồi.
"Kinh quá đi mất!".
Người tên Long Kỳ vừa chuyển những cái xác nhầy nhụa đi vừa than thở.
"Long Tử đích thân hạ lệnh mà anh còn than thở? Nếu để Long Tử nghe thấy thì chắc chắn sẽ trách phạt anh!".
Long Tiếu trừng mắt nhìn Long Kỳ, sau đó bắt đầu thu dọn thi thể dưới chân mình.
Nhưng hắn vừa ôm thi thể này lên, hình như nhìn thấy gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
"Long Tiếu, sao vậy?".
Thấy Long Tiếu ngây ra như phỗng, Long Kỳ liền nghi hoặc hỏi.
Nhưng Long Tiếu không trả lời, chỉ cầm xương bàn tay của thi thể đưa cho Long Kỳ xem.
Long Kỳ ù ù cạc cạc nhìn xương bàn tay kia.
Một lát sau, hình như anh ta nhận ra sự khác thường nào đó, không khỏi biến sắc.
"Đây... lẽ nào đây là... thi thể của Long Vong?".