Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà ở tiền sảnh bỗng đứng phắt dậy, trợn mắt há mồm nhìn ông lão mới đi vào.

"Ông Phú, ông... ông không lừa tôi chứ? Sao có thể thế được?".

"Sao lại không thể chứ? Tôi vừa nhận được tin, đám Lâm Phúc đều đã mất liên lạc, về cơ bản có thể chắc chắn là đã chết", Lâm Phú chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.

"Sao lại như vậy được?".

Người đàn ông trung niên thất thần.

"Ông Ngạo, phía hội nghị sự yêu cầu ông lập tức đưa ra câu trả lời cho việc này, dù sao cũng đã xảy ra án mạng, mọi chuyện không thể xử lý nhẹ nhàng được nữa. Con gái ông cũng sẽ được cân nhắc lại, đưa ra sự trừng phạt khác.Tôi đến để thông báo cho ông biết, ông hãy chuẩn bị sẵn sàng đi".

Dứt lời, Lâm Phú xoay người định rời đi.

"Khoan đã ông Phú!", Lâm Ngạo vội vàng kêu lên.

"Ông Ngao còn chuyện gì phân phó sao?", Lâm Phú dừng bước hỏi.

"Mấy người Lâm Phúc bị ai giết vậy?", Lâm Ngạo ngập ngừng một chút rồi trầm giọng hỏi.

"Hiện tại chưa rõ, bước đầu phán đoán thì có khả năng là Chủ tịch Lâm".

"Không thể nào! Chuyện lần này không liên quan đến Chủ tịch Lâm, huống hồ đám Lâm Phúc cũng không chọc đến cậu ta, đang yên đang lành, sao Chủ tịch Lâm lại giết bọn họ chứ?", Lâm Ngạo lớn tiếng nói.

Lâm Phú trầm mặc một lát, bình thản đáp: "Chắc là liên quan đến Tô Nhu, dù sao chuyện này cũng liên lụy đến bố mẹ Tô Nhu, nếu Chủ tịch Lâm quả thực nhìn trúng Tô Nhu, thì chắc chắn là sẽ nổi giận. Chúng tôi đã phái người đến nói chuyện với nhà họ Hắc, chuyện này nhất định phải dẹp yên. Phía Chủ tịch Lâm cũng không dễ chọc vào".

Dứt lời, Lâm Phú liền bỏ đi, mặc kệ Lâm Ngạo.

Lâm Ngạo siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng và căm thù giận dữ.

Ông ta hít sâu một hơi, rồi vội vàng lấy điện thoại ra, gọi đến một số.

"Con đang ở đâu vậy?".

"Bố à? Con đang ở phòng thu dọn đồ, gia tộc quy định hôm nay con phải đi hối lỗi".

"Xảy ra biến cố rồi, Lâm Phúc đã chết, gia tộc sẽ tiến hành xem xét trừng phạt lại đối với con".

"Sao cơ?".

"Con nghe bố nói, bây giờ con hãy gọi ngay cho sư phụ con, xin ông ấy ra mặt. Nếu chuyện này ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi, bố lo gia tộc sẽ đẩy con ra để khiến mọi người nguôi giận".

"Hả?", Lâm Nhược Nam ở đầu bên kia ngớ người ra.

"Con gái! Con gái!", Lâm Ngạo cuống lên gọi.

Lâm Nhược Nam hoàn hồn, vừa khóc vừa nói: "Bố, sao chuyện lại trở nên như vậy chứ? Con phải làm sao bây giờ? Con phải làm sao bây giờ?".

Lâm Nhược Nam hồn vía lên mây.

"Con gái, con đừng khóc, mau gọi điện thoại cho sư phụ con đi, mau!".

"Gọi cho sư phụ?".

"Đúng, bây giờ chỉ có sư phụ con mới cứu được con thôi".

"Vâng, vâng, con gọi ngay đây..."

Lâm Nhược Nam run rẩy tắt điện thoại, tìm một dãy số đặc biệt rồi bấm gọi.

Tút tút tút...

Điện thoại reo rất lâu, cuối cùng cũng có người nghe máy.

“Sư phụ, cứu con với…”, giọng nói đau khổ của Lâm Nhược Nam vang lên.

Két!

Xe dừng trước một nhà thờ tổ.

Người đàn ông trên xe trợn trừng mắt, nhìn cánh cửa nhà thờ tổ bên ngoài cửa sổ xe với ánh mắt khó tin, hét lên: "Thần y Lâm, tại sao chúng ta... lại đến đây?".

"Chẳng phải nhà họ Hắc các anh muốn tôi xách đầu đến đây tạ tội sao?".

Lâm Chính lạnh lùng đáp.

"Hả?".

Người đàn ông trố mắt ra.

Hôm nay cũng không có nhiều người ở nhà thờ tổ lắm.

Người đàn ông trước đó từng đe dọa Lâm Chính ở nhà Trương Tinh Vũ cũng có mặt.

Bọn họ ở đây chủ yếu là để chờ Lâm Chính.

Nếu Lâm Chính không đến đúng thời gian, bọn họ sẽ lập tức lên những chiếc xe đang đỗ ở cửa, phi thẳng đến Giang Thành, tìm Lâm Chính tính sổ.

Khi nhìn thấy Lâm Chính dẫn theo hai ông lão và người đàn ông kia bước vào, tất cả người nhà họ Hắc đang ở trong nhà thờ tổ đều sửng sốt.

"Đây là... thần y Lâm?".

"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?".

"Là anh ta đấy, giống hệt trên tivi".

"Chuyện này là sao? Tại sao thần y Lâm lại đến đây?".

"Mau, mau đi gọi trưởng lão, mời cả tộc trưởng đến nữa!".

Bọn họ cuống quýt kêu lên.

Thần y Lâm không phải là người tầm thường.

Nhà họ Hắc cũng được coi là có chút tiếng tăm trong giới võ đạo Hoa Quốc, ít nhiều cũng từng nghe một số chuyện trong giới.

Chuyện thôn Dược Vương nổi tiếng như cồn kia bị thần y Lâm tiêu diệt đã lan khắp nơi.

Thôn Dược Vương là tông phái lánh đời vô cùng hiển hách, ngay cả sự tồn tại như vậy cũng bị tiêu diệt, thì các tông môn thế tộc bình thường sao dám đối đầu với thần y Lâm nữa chứ?

Còn chuyện của Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo vẫn chưa lan ra, dù sao Lâm Chính cũng đã dặn dò tạm thời không rêu rao, nếu không rất dễ trở thành mục tiêu công kích.

Nhưng dù có thế nào, thì thần y Lâm hiện giờ cũng tuyệt đối không phải là người mà người bình thường có thể động đến.

Người đàn ông trước kia từng đến nhà Trương Tinh Vũ vội vàng bước tới, nặn ra một nụ cười, ôm quyền nói: "Không biết thần y Lâm đến nên không đón tiếp được từ xa, mong anh tha lỗi. Chào thần y Lâm, tôi là Hắc Nguyên, không biết anh đến là có chuyện gì?".

Lâm Chính nhìn anh ta, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho anh ta.

Hắc Nguyên nhận lấy xem, sắc mặt trắng bệch.

"Đây... đây là..."

"Cắt đầu tạ tội thì phải có dao, hình như các anh không chuẩn bị thì phải. Đi lấy dao đến đây, bây giờ tôi sẽ cắt đầu của tôi cho anh", Lâm Chính bình thản nói.

Tên Hắc Nguyên kia nghe thấy thế, hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

"Anh... anh là Chủ tịch Lâm thật sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK