Đám người Đào Thành xông vào cửa cốc, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc và những người khác còn không quên hét lên với đám người bảo vệ long mạch.
Bọn họ lập tức bị thu hút sự chú ý.
“Một người đi giết sạch bọn họ đi!”.
Đoàn trưởng phẫn nộ gào lên.
“Tôi đi!”.
Một người đàn ông tóc bạc rời đi, rút kiếm xông tới Nhất Tuyến Thiên.
Nhưng giây sau, Lâm Chính đột nhiên bùng phát, xông ra khỏi đám đông.
Thân xác anh trở nên vô cùng dày nặng, giống như bò tót đâm bay người trước mặt.
Đòn tấn công của bọn họ đánh lên người anh giống như đánh vào tấm thép.
Lâm Chính giữ chân người đàn ông nhảy vọt lên chuẩn bị xông về phía cửa cốc đó kéo về, sau đó đâm một kiếm xuyên cổ họng gã.
Người đó không ngờ Lâm Chính có thể thoát khỏi vòng vây nhanh như vậy, vội vàng giãy giụa, nhưng đã không kịp nữa.
Phụt!
Mũi kiếm đâm xuyên cổ họng gã.
Người đó há miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính không cho gã cơ hội sống sót.
Soạt!
Tiếng da thịt bị xé rách vang lên, đầu và cổ người đàn ông đứt lìa, máu phun như suối, bắn lên toàn thân Lâm Chính.
“Tôi giết cậu!”.
Hai mắt Đoàn trưởng đỏ lên, điên cuồng nhào tới, long lực như nước sôi rót lên người Lâm Chính.
Nhưng so về thù hận và phẫn nộ thì Lâm Chính còn hơn ông ta.
Nghĩ đến đám người Huyền Thông chết thảm, anh không thể khống chế được.
“Giết tôi? Các người cũng xứng?”.
Lâm Chính gào lên, long lực trên người giống như nước sông cuồn cuộn, lan ra theo hai cánh tay anh.
Giờ phút này, anh hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, chỉ nhắm một người mà đánh.
Long lực tuôn trào, giống như những con sóng ập tới.
Hễ là người đến gần Lâm Chính đều bị long lực đánh cho da thịt nứt ra, khí tức tan rã.
“Long lực của hắn… quá dày!”.
“Chỉ sợ trong thời gian ngắn chúng ta không giết được hắn!”.
“Đoàn trưởng, những người đó vào trong rồi, nếu chúng ta không chặn lại, e là bọn họ sẽ phá hoại đại trận!”.
Một người sốt ruột nói với Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng nhìn chằm chằm hướng Nhất Tuyến Thiên, sau đó nghiến răng, đích thân xông tới Nhất Tuyến Thiên.
Nhưng hành động đó của ông ta lại để lộ sơ hở trước Lâm Chính!
Lâm Chính nắm bắt cơ hội, chém một kiếm về phía ông ta.
Đoàn trưởng mau chóng tránh né, nhưng tránh được kiếm này thì nắm đấm của Lâm Chính cũng đã đánh tới.
Ầm!
Nắm đấm của anh đánh mạnh vào ngực Đoàn trưởng.
Đòn đánh dữ dội khiến Đoàn trưởng nôn ra máu, bay ngược ra sau.
Ông ta còn chưa bay xa được mấy mét, Lâm Chính lại nhảy lên theo, hai tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đâm về phía tim Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng biến sắc, vội vàng đưa tay ấn vào ngực mình, sau đó dịch chuyển.
Ầm!
Tuyệt Thế Tà Kiếm xuyên qua ngực của Đoàn trưởng.
Lâm Chính nhíu mày.
“Dịch chuyển tim?”.
Hóa ra trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Đoàn trưởng miễn cưỡng di chuyển tim tránh kiếm đó.
“Long Độc Công!”.
Đoàn trưởng gào lên đánh ra một chưởng. Chưởng đó dâng tràn độc lực huyền diệu đánh về phía ngực Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ, nắm lấy kiếm xoáy vào trong cơ thể Đoàn trưởng, không ngừng truyền long lực.
Long lực điên cuồng tiết ra…
Ục!
Ục!
Ục…
Trong nháy mắt, cơ thể của Đoàn trưởng bị long lực của Lâm Chính lấp đầy…