Đường vào Long Quốc là con đường liên minh Thanh Huyền vừa mới xây dựng.
Để có thể vận chuyển dược liệu từ vực Diệt Vong đến Dương Hoa tốt hơn, Lâm Chính đã dành ra khoản tiền lớn cho Mã Hải phụ trách xây dựng con đường này.
Đương nhiên, chính phủ Long Quốc cũng dốc sức không ít.
Dù gì lối ra vào của vực Diệt Vong cũng nằm ở ngoại vực, nói đúng ra, đây là con đường quốc tế.
Mã Hải lái xe đi vào Long Quốc theo con đường này.
Nhưng trên đường đi, Lâm Chính nhạy cảm phát hiện được Mã Hải không yên lòng.
“Dương Hoa xảy ra chuyện gì sao?”.
Lâm Chính đốt điếu thuốc, hút một hơi, bình tĩnh hỏi.
Mã Hải đang lái xe chợt ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không có gì, Chủ tịch Lâm”.
“Đừng giấu tôi, có chuyện gì cứ nói”.
Lâm Chính nói.
“Chỉ một vài chuyện nhỏ mà thôi, lâu rồi cậu mới về Long Quốc, tôi sẽ xử lý thay cậu…”.
“Chuyện nhỏ? Vậy là vẫn có chuyện?”.
Lâm Chính hỏi Mã Hải.
Mã Hải sững sờ một lúc, sau đó thở dài lắc đầu: “Chủ tịch Lâm, không dám giấu gì cậu, bây giờ nghiệp vụ của Dương Hoa xuống dốc nhiều”.
“Lại có đối thủ cạnh tranh nữa sao?”.
“Phải, nhưng không phải đối thủ cạnh tranh trong nước, mà là ở nước ngoài”.
“Nước ngoài?”.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
“Hiện nay những loại thuốc bán chạy trong nước của Dương Hoa chúng ta đều bị nước ngoài nhái theo. Phí sử dụng của bọn họ rất thấp, cho nên thuốc chính hiệu của chúng ta trên thị trường nước ngoài bị xâm lấn rất mạnh, thị trường nước ngoài gần như sụp đổ”.
Mã Hải thở dài nói.
“Thuốc bọn họ nhái theo có gì khác thuốc của chúng ta không?”.
“Đại khái dược hiệu giống nhau, không có tác dụng phụ”.
“Vậy thì giảm giá thuốc của chúng ta xuống bằng với họ đi”.
Lâm Chính thở ra vòng khói, nói.
“Cái gì? Còn giảm?”.
Mã Hải sửng sốt, vội nói: “Chủ tịch Lâm, làm vậy thì thuốc chúng ta sản xuất hầu như không có lợi nhuận”.
“Không có lợi nhuận cũng chẳng sao, tôi sản xuất số thuốc này ra vốn không phải để kiếm tiền. Huống hồ, tôi còn vài phương thuốc mới, chúng ta có thể đưa thuốc mới ra thu lợi nhuận, những loại thuốc cũ coi như làm phúc cho người bệnh đi”.
Lâm Chính cười đáp.
Mã Hải im lặng một lúc, thở dài lắc đầu: “Vậy được”.
“Còn chuyện gì nữa?”.
“Chuyện bên phía Thương Minh”.
Mã Hải nói: “Gần đây có vài công ty do Thương Minh đầu tư thành lập ở Giang Thành. Tuy rằng thị trường chính của bọn họ khác với chúng ta, nhưng… tôi luôn có cảm giác bất an”.
“Thương Minh?”.
Lâm Chính nhíu mày: “Đã liên lạc với Bạch Họa Thủy chưa?”.
“Liên lạc rồi, bà ta nói những công ty do Thương Minh đầu tư đó không phải của bà ta, mà là bên phía đại hội trực tiếp mở ra ở Giang Thành mà không thông qua bà ta”.
“Đại hội có ý gì? Theo dõi tôi sao?”.
“Tôi không rõ”.
“Chung quy không phải vì kiếm tiền. Nếu là vì kiếm tiền, đại hội không cần thiết phải vòng qua Thương Minh”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc lại nói: “Phái người đi điều tra ngay”.
“Từ Thiên và Cung Hỉ Vân đang điều tra, nhưng qua hơn nửa tháng vẫn không tra được gì”.
“Vậy à?”.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta sắp đến biên giới rồi”.
Mã Hải nhìn về phía trước, lên tiếng.
Xe chầm chậm dừng lại, Mã Hải và Lâm Chính xuống xe để chiến sĩ biên giới kiểm tra.
Nhìn thấy giấy tờ và huân chương đeo trên người Lâm Chính, chiến sĩ ở biên giới lập tức chào kiểu quân đội, sau đó để bọn họ đi.
Xe tiếp tục tiến về phía trước, nhưng chưa đi được mấy kilomet thì bị một đội xe chặn đường…