Hơi thở của mọi người trở nên run rẩy, không ít người bất giác nhìn về phía Lâm Chính.
Dục Chấn Thiên vội vàng ho khan, những người này mới giật mình nhận ra, vội thu hồi ánh mắt, nhưng đã muộn.
Ánh mắt của Hoa Vi Vi lập tức lia về phía Lâm Chính trong đám người.
Tuy chỉ nhìn một cái, nhưng Hoa Vi Vi cũng cảm thấy trong lòng run rẩy.
Không thể không nói dung mạo của Lâm Chính quá xuất chúng, nhờ dược vật và tu luyện trong thời gian dài, dáng vẻ của Lâm Chính đã hoàn hảo đến mức không có khuyết điểm gì. Chỉ cần có khuynh hướng giới tính bình thường thì không ai có thể làm ngơ được.
Nhưng Hoa Vi Vi có áo báu gia trì, nên vẫn có thể giữ cho tinh thần tỉnh táo một cách dễ dàng.
Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trầm giọng nói: "Anh chính là người đánh anh Băng Nguyên của tôi bị thương?".
"Đánh bị thương?".
Lâm Chính nhíu mày: "Ý cô là Thiếu Băng Nguyên?".
"Không phải anh ấy thì là ai? Đồ khốn này! Dám bắt nạt anh Băng Nguyên của tôi! Đúng là ăn gan hùm mật báo!".
Hoa Vi Vi vô cùng tức giận, dáng vẻ như muốn băm Lâm Chính thành nghìn mảnh.
Người nhà họ Dục lập tức trở nên căng thẳng.
Nhìn dáng vẻ của Hoa Vi Vi thì chắc hẳn cô ta và Thiếu Băng Nguyên có mối quan hệ rất tốt.
Cô ta khí thế hùng hổ chạy đến đây dấy binh hỏi tội, lẽ nào muốn ra tay với Lâm Chính ở đây?
Nhất thời, các cao thủ nhà họ Dục đều vô thức ghé lại gần Lâm Chính.
Tất cả đều bao vây anh vào giữa.
Một khi đánh nhau, chắc chắn nơi này sẽ đại loạn, hơn nữa cô gái này thân phận cao quý, sợ rằng nhà họ Dục sẽ không còn chỗ dung thân, mà bắt buộc phải rời đi.
Nhưng... tuy cô gái rất giận dữ, nhưng lại không bảo các thuộc hạ đi cùng bắt Lâm Chính lại, mà chỉ trừng mắt nhìn anh.
"Nghe đây, lần này tôi đến không phải để làm gì anh, mà là có nhiệm vụ muốn sắp xếp cho anh! Đây là nhiệm vụ do phía Băng Nguyên đưa ra, anh không được từ chối, rõ chưa?".
Cô gái lạnh lùng nói.
"Chúng tôi sắp rời khỏi liên minh rồi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Sắp rời đi tức là chưa rời đi, nếu chưa rời đi thì các anh phải nghe lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi! Nếu dám làm trái sẽ bị phạt nặng!".
Cô gái quát lớn.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người liền hiểu ra, cô gái này muốn dùng việc công để trả thù riêng.
Nếu cô ta là con gái của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, thì nhất cử nhất động của cô ta đều đại diện cho Băng Nguyên, trực tiếp tìm đến trả thù Lâm Chính hiển nhiên sẽ để lại sơ hở cho người ta bàn tán.
Thế là cô ta định sắp xếp nhiệm vụ, bảo Lâm Chính đi chấp hành.
Tuy không nói nhiệm vụ là gì, nhưng mọi người đều đoán được nó vô cùng nguy hiểm.
"Cô Hoa, chuyện này đều là tội của nhà họ Dục chúng tôi, mong cô đừng trút giận lên cậu Lâm".
Dục Chấn Thiên bước tới ôm quyền, vẻ mặt chân thành và tự trách.
Nhưng hiển nhiên Hoa Vi Vi không quan tâm đến điều này, hừ mũi nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để anh ta đi chấp hành nhiệm vụ một mình đâu. Họ Lâm kia, nhiệm vụ lần này anh đi cùng tôi, tránh người khác tưởng rằng tôi lấy việc công trả thù riêng".
"Ơ..."
Lần này thì mọi người không còn gì để nói nữa.
Ngay cả Hoa Vi Vi cũng phải tham gia thì còn bới móc được gì nữa? Ngay cả người ngoài cũng phải á khẩu.
"Là nhiệm vụ gì?".
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Băng Nguyên chúng tôi đang tạo một pháp trận cơ quan di động khổng lồ, dùng để đối phó với Thánh Quân Diệp Viêm, nhưng hiện giờ pháp trận này vẫn còn thiếu một tâm trận năng lượng. Nghe nói ở Băng Nguyên Bắc Vực có một con gấu băng ăn tuyết liên để sống trong thời gian dài. Nếu có thể bắt giết được nó, thì sẽ lấy tim của nó làm tâm trận năng lượng!".
Hoa Vi Vi mặt không cảm xúc đáp: "Nhiệm vụ cấp bách, bây giờ anh phải đi cùng chúng tôi!".