Lâm Chính vội vàng nhìn về phía chiếc xe, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Lúc đầu anh không để ý, nhưng khi nhìn kỹ hơn, Lâm Chính phát hiện ra rằng nó quả thực rất giống với chiếc xe mà Từ Chính và các nhà khoa học khác đã sử dụng.
Vì chiếc xe được lái ở vực Diệt Vong nên không có biển số. Hơn nữa những chiếc xe mà người của liên minh Thanh Huyền sử dụng đều được sản xuất trong nước.
Mặc dù người của Đại hội đã vào đóng quân ở vực Diệt Vong, nhưng không ai trong số họ có thói quen sử dụng ô tô.
Vậy mà những kẻ này đi ô tô tới, hơn nữa còn không nâng niu gì chiếc xe này, như vậy sao có thể khiến người khác không nảy sinh nghi ngờ?
"Chiếc xe này đến từ đâu?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Đáng lẽ nó thuộc về liên minh Thanh Huyền của anh, nhưng hiện tại nó đã bị Đại hội của chúng tôi tịch thu”.
Gã đàn ông đến từ Đại hội vẫn tỏ vẻ khinh thường, cười nói.
Hắn không hề coi trọng những người trước mặt này chút nào.
Quả thực, đội duy trì trật tự hùng mạnh dù đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng và sợ hãi, làm sao bọn họ có thể quan tâm đến những người dân nhỏ bé ở vực Diệt Vong này?
"Người của anh khiêu khích chúng tôi không chỉ một lần, chủ nhân của chiếc xe này cũng khiêu khích chúng tôi nên đã bị chúng tôi nghiêm khắc trừng phạt. Lâm thần y, lần này chúng tôi đến đây chính là để hỏi tội, có điều thái độ của anh dường như rất chống đối chúng tôi. Chúng tôi đại diện cho Đại hội, tất cả những gì chúng tôi làm đều tuân theo quy định của Đại hội và được Đại hội cho phép. Nếu như anh phản kháng, vậy thì hành vi của anh sẽ được coi là khiêu khích đối với Đại hội và trở thành kẻ thù của Đại hội. Lâm thần y, anh qua lại với Đại hội lâu như vậy, chắc anh biết rõ kết cục của việc này phải không?”
Một tên khác trong Đại hội bước tới và nói bằng giọng vô cảm.
Nhưng lúc này Lâm Chính cũng không có ý định trả lời kẻ này, ngược lại anh nhìn chằm chằm gã đàn ông đi đầu, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi biết, chủ nhân của chiếc xe này đang ở đâu? Bọn họ đang ở đâu?"
"Lâm thần y, tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh. Nghe đây, bảo người của anh lập tức giải tán, sau đó hoan nghênh chúng tôi tiến vào. Chúng tôi chuẩn bị thẩm vấn anh!"
Gã đàn ông khoanh tay trước ngực, nheo mắt cười nói.
Lâm Chính nhìn thấy cảnh này, anh đột nhiên ý thức được.
Những kẻ này căn bản sẽ không trả lời những câu hỏi của anh. Dù sao ở trong mắt bọn họ, bản thân anh không là gì.
"Nam Ly thành chủ!"
Lâm Chính gằn giọng hét lớn.
“Có thuộc hạ”.
Nam Ly thành chủ vội vàng đáp.
"Lập tức phái người đi tìm dọc đường. Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Tuân lệnh!"
Nhưng khi Nam Ly thành chủ định xoay người rời đi.
Một gã trong Đại hội đột nhiên đứng dậy, lao về phía Nam Ly thành chủ với đầy sát ý.
"Đồ khốn nạn, chúng tôi bảo các người được rời đi sao? Giết!"
Gã đàn ông hét lớn, chưởng của hắn đang lao về phía Nam Ly thành chủ. Trong lòng bàn tay hắn có kim quang đáng sợ như thể nó xé rách được mọi thứ.
Nam Ly thành chủ mặt biến sắc.
Nhưng đúng lúc sức mạnh trong lòng bàn tay của gã đàn ông này sắp bộc phát.
Vụt!
Một bóng người xuất hiện bên cạnh gã đàn ông như thể vừa mới dịch chuyển tức thời. Bóng người đó dùng một tay nắm lấy cổ tay của gã đàn ông và bẻ gãy nó.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"Á!"
Gã đàn ông hét lên đau đớn, lập tức dùng sức cố gắng hất văng bóng người kia ra.
Những người đứng xem mặt biến sắc.
Đặc biệt là những kẻ đến từ Đại hội dường như không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
"Lâm thần y?"
Mọi người nhìn về phía người vừa ngăn chặn gã đàn ông của Đại hội, chính là Lâm Chính.
"Anh thực sự muốn chống lại Đại hội của chúng tôi?"
Gã đàn ông mặt không cảm xúc hỏi.
“Đại hội ức hiếp người quá đáng như vậy, còn phải hỏi cái gì mà chống đối với không chống đối?”
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn các thành viên của đội duy trì trật tự, mặt không cảm xúc nói: "Nếu các người đã bắt nạt người của tôi như vậy, tôi tuyên chiến với Đại hội thì có sao? Nhưng trước khi chiến tranh bắt đầu, tôi sẽ lấy mạng các người đem tế cờ trước. Các người có ý kiến gì không?”