Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Anh có Tịnh Thế Bạch Liên?”, Nhậm Nhiên nhìn Lâm Chính.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
“Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Anh lấy đâu ra Tịnh Thế Bạch Liên chứ?”, Diệp Tâm Ngữ cuống lên khẽ quát.
“Tôi có Tịnh Thế Bạch Liên, đây này!”, Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy một bông hoa sen tinh xảo từ trong túi áo, chìa ra.
Mọi người vội nhìn, ai nấy lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt sáng lên.
Bông hoa sen trong tay Lâm Chính ôn nhuận như ngọc, trắng tinh không tì vết, đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở, chẳng khác nào tuyệt tác của tạo hóa.
Diệp Tâm Ngữ vốn còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy thứ này cũng không khỏi chấn động, ánh mắt dán chặt lấy nó, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Chắc chắn cô ta sẽ không tin đây là Tịnh Thế Bạch Liên thật.
Nhưng nếu thứ Lâm Chính cầm là hàng giả thì món hàng giả này… cũng không khỏi chân thật quá đấy!
“Anh là ai?”.
Đám người Nhậm Nhiên, Nhạn Tề hoàn hồn lại, Nhạn Tề trầm giọng hỏi.
“Hừ, không ngờ đường đường là cô chủ của nhà họ Diệp mà lại có nhân tình ở Giang Thành! Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc là sẽ bị người ta cười cho thối mũi!”, Nhậm Nhiên nhếch môi nói.
“Nhậm Nhiên, cô biết rõ còn hỏi làm gì? Nếu cô đã theo dõi tôi thì sao có thể không biết anh ta là ai chứ?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng nói.
Nhậm Nhiên mỉm cười, cũng chẳng buồn giả vờ nữa, ngoảnh sang nói: “Chắc đây là anh rể của con khốn Diệp Tâm Ngữ này, cô ta có một người chị nuôi ở Giang Thành! Lần này cô ta đến Giang Thành, ngoài mặt là nương nhờ chị nuôi, nhưng thực ra là muốn lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên!”.
“Hóa ra là vậy”, Nhạn Tề gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: “Sao anh lại có Tịnh Thế Bạch Liên?”.
“Diệp Tâm Ngữ lừa các anh thôi, thực ra cô ấy đã lấy trộm được Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng biết các anh đang theo dõi nên giấu ở người tôi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Hóa ra là thế”.
Mấy người bừng hiểu.
Còn Diệp Tâm Ngữ thì trong lòng giật thót, lo lắng nhìn về phía Lâm Chính.
“Đồ ngốc! Anh nói như vậy chẳng phải là ép chúng ta vào đường cùng sao?”.
Lâm Chính không đáp lại.
“Mau đưa Bạch Liên đây”, Nhạn Tề quát.
“Được!”.
Bên cạnh lập tức có người đi tới.
“Khoan đã!”, Lâm Chính quát.
“Sao nữa?”, Nhạn Tề bình thản nói.
“Tôi có thể đưa Bạch Liên cho các anh, nhưng anh phải đảm bảo không được làm hại chúng tôi”, Lâm Chính nói.
“Yên tâm đi, chúng tôi lấy được Bạch Liên sẽ đi ngay, tuyệt đối không động đến một sợi tóc của các anh”, Nhậm Nhiên cười đáp.
“Sợ rằng lát nữa ngoài sợi tóc đó thì mọi chỗ trên người chúng tôi đều bị thương nhỉ?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hừ mũi, ngoảnh sang nói: “Lâm Chính, chắc không phải anh tin lời bọn họ đấy chứ?”.
“Đương nhiên là không tin rồi! Thế nên tôi yêu cầu các anh thả em gái tôi đi trước, sau khi em gái tôi đi lại đưa cho tôi một chiếc xe, thì tôi mới có thể đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho các anh”, Lâm Chính nói.
“Thằng chó chết! Anh là cái thá gì mà đòi cò kè mặc cả với chúng tôi?”, Nhậm Nhiên khinh bỉ cười khẩy: “Mặc kệ anh ta, lấy được Tịnh Thế Bạch Liên trước rồi xử lý hai đứa thấp hèn này!”.
“Vâng, cô chủ!”.
Đám đàn em của Nhậm Nhiên lập tức đi tới.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng nhặt một hòn đá dưới đất lên, giơ hòn đá và Tịnh Thế Bạch Liên lên cao, lớn tiếng quát: “Nếu các cô không đồng ý thì tôi sẽ hủy Tịnh Thế Bạch Liên ngay bây giờ, cho các cô trắng tay!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người liền khựng lại.
“Anh đừng có làm bừa!”, Nhạn Tề vội quát.
“Điều kiện là các anh cũng đừng làm bừa!”, Lâm Chính bình thản đáp.