Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Liên nghe thấy thế, lập tức cuống lên: “Ông Thiệu, xin ông hãy tin cháu, sao cháu có thể lấy tính mạng của anh cháu ra đùa chứ? Tóm lại ông mau cho bọn cháu qua đi! Nếu để chậm trễ, bệnh tình của anh cháu trở nên nguy kịch thì hỏng bét!”.

Ông lão nhíu mày, có chút do dự.

Ông ta vẫn rất tin tưởng Cổ Liên.

Nhưng cậu thanh niên ở ghế lái phụ nhìn kiểu gì cũng không thấy giống thần y.

"Nhóc con, cháu đừng để bị lừa, người thường tuy không hiểu võ nhưng ai nấy lòng dạ thâm sâu! Đừng để người xấu lợi dụng!", ông lão khàn giọng nói.

Đương nhiên ông ta đang ám chỉ Lâm Chính, thiếu mỗi lấy chứng minh nhân dân của anh ra để đọc.

"Ông Thiệu, sao... sao ông có thể nói vậy được?".

Cổ Liên cuống lên, vội ngoảnh sang nhìn Lâm Chính với vẻ áy náy: "Chủ tịch Lâm, anh đừng tức giận, ông Thiệu là người thẳng thắn, chứ lòng dạ không xấu, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi anh".

"Không sao".

Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía ông lão: "Ông muốn thế nào mới chịu cho tôi qua?".

"Theo lý mà nói, những danh y được sơn trang mời đến đều có thủ dụ của sơn trang, tôi đoán chắc chắn là cậu không có, nhưng cô chủ tin tưởng cậu như vậy, tôi cũng không tiện từ chối thẳng thừng... Thế này đi, chỉ cần cậu cho thấy y thuật của cậu thực sự phi phàm, thì tôi sẽ cho cậu lên núi, thế nào?", ông lão khàn giọng nói.

"Tôi tự chứng minh thế nào?", Lâm Chính hỏi.

"Thần y nổi tiếng đương thời thì tất nhiên phải có bản lĩnh thông thiên, biến hóa khôn lường. Thế này đi, trong thôn chúng tôi có một người bị hủy dung, nếu trong một tiếng cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy, thì tôi sẽ để cậu lên núi, được không?", ông lão trầm giọng nói.

Cổ Liên biến sắc: "Ông Thiệu, chắc không phải ý ông là chị Quyên đấy chứ?".

"Phải", ông lão gật đầu.

"Vậy thì ai chữa được chứ? Chị Quyên bất cẩn bị đổ axit sunlfuric vào mặt, khuôn mặt đã hủy hoại hoàn toàn, y thuật đương thời cũng vô phương cứu chữa, ai có thể khôi phục dung mạo của chị ấy trong một tiếng chứ? Ông... ông đang cố ý làm khó người ta thì có!", Cổ Liên tức giận nói.

"Cô chủ, tôi cũng làm việc theo quy tắc thôi. Nếu tôi vô cớ cho người ta lên núi, nhỡ trang chủ trách phạt thì tất cả mọi người trong thôn sẽ gặp xui xẻo. Nhưng nếu là một người có y thuật cao siêu lên núi, thì đương nhiên là danh chính ngôn thuận. Người này có y thuật hay không, cứ thử là biết, nếu y thuật của cậu ta kém cỏi thì lên núi được tích sự gì? Không chữa được cho thiếu trang chủ thì cũng khiến trang chủ cáu giận, nếu trang chủ nổi giận giết cậu ta, thì chẳng phải tính mạng lâm nguy sao? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi!".

Ông lão này không hổ là người đứng đầu một thôn, câu nào cũng có lý, khiến Cổ Liên không thể cãi được.

Toàn thân Cổ Liên run rẩy, há miệng định nói gì đó, vừa cuống vừa giận.

Đúng lúc này, Lâm Chính bình thản lên tiếng: "Người ở đâu?".

Cổ Liên và ông lão đều sửng sốt.

"Chủ tịch Lâm?", Cổ Liên kinh ngạc nhìn anh.

"Ông đưa người đến đây đi, ngoài ra lấy cho tôi ít thuốc. Không có thảo dược và nguyên liệu, dù y thuật của tôi có tốt đến đâu cũng không phát huy được", Lâm Chính cười nói.

Sắc mặt ông lão đang lại, trầm giọng nói: "Cậu muốn dược liệu gì?".

“Bạch anh, phục linh, bán hạ, nam tinh, tía tô…”

Lâm Chính đọc tên các dược liệu một cách thành thạo.

Ông lão ghi lại rồi vung tay lên.

Người bên cạnh lập tức chạy đi.

"Chàng trai này may mắn thật đấy, để chữa bệnh cho thiếu trang chủ, thôn chúng tôi đã phục mệnh nhập về không ít dược liệu. Những thứ cậu cần chúng tôi đều có", ông lão bình thản nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK