Người nhà họ Diệp không tin được, không thể chấp nhận kết quả này.
“Thần y An! Cầu xin cô hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cô! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con gái tôi, cô bảo tôi làm gì cũng được!”.
Khang Tuệ từ ngoài cửa chạy vào, quỳ xuống ôm chân thần y An khóc lóc.
Người xung quanh vô cùng thương xót.
Khang Tuệ ngày trước hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ thế nào, nhưng nỗi đau mất con khiến bà ta hoàn toàn suy sụp.
Bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ bà ta chỉ muốn con gái bà ta sống lại.
“Bà Khang! Không phải tôi không muốn cứu cô Diệp, mà thực sự là tôi đã lực bất tòng tâm. Cô Diệp đã chết, tôi kiến thức nông cạn, nào có bản lĩnh khởi tử hồi sinh? Thật sự xin lỗi”, thần y An thở dài nói.
“Tâm Ngữ, con gái tôi!”, Khang Tuệ khóc đau đớn, gần như nghẹt thở.
Những người khác cũng không khỏi lau nước mắt.
Bà cụ Diệp im lặng nhìn, không nói lời nào, khuôn mặt như già đi mấy tuổi.
“Thần y An, thật sự không có cách nào hay sao?”, bà cụ Diệp đột nhiên thở dài, khàn giọng hỏi.
“Cách… thì vẫn có một cách nhưng rất mong manh, tôi cũng không chắc có hiệu quả hay không”, thần y An nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu.
“Thần y An, là cách gì? Xin hãy nói cho chúng tôi!”, Khang Tuệ vội nói, giống như níu được cọng rơm cứu mạng.
Thần y An cười gượng: “Thật ra… chỉ cần có thể mời thần y Lâm ở Giang Thành đến đây, có lẽ cô Diệp có thể cứu được! Thần y Lâm ở Giang Thành, y thuật cao siêu, có một không hai. Nghe nói cậu ta nắm giữ nhiều bài thuốc y thuật xa xưa, hơn nữa còn có năng lực khởi tử hồi sinh. Nếu cậu ấy chịu ra tay, có lẽ cô Diệp vẫn còn cơ hội sống”.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người sửng sốt.
“Đúng, thần y Lâm! Y thuật của cậu ta còn cao hơn tôi gấp mười lần, có lẽ cậu ta… sẽ có cách”, thần y An nói.
“Vậy thì hãy sai người đi Giang Thành mời thần y Lâm đến đây!”, Khang Tuệ run rẩy.
“Thần y Lâm đâu dễ mời như vậy. Người ta là ông trùm Giang Thành, hơn nữa nhà họ Diệp ở Long Xuyên chúng ta và thần y Lâm không có chút quan hệ nào, người ta dựa vào cái gì mà chịu cứu người giúp chúng ta?”, một người nhà họ Diệp nói.
“Nói đúng, nếu thần y Lâm cứu giúp thì vô hình trung sẽ đối đầu với nhà họ Thủy! Thần y Lâm vô duyên vô cớ lại đắc tội với nhà họ Thủy làm gì? E là sẽ không mời cậu ta tới được”, lại có người lắc đầu than thở.
Khang Tuệ mặt xám như tro.
“Bà nội, cháu nhớ bà có một người cháu nuôi ở Giang Thành không phải sao? Hình như tên là Tô Nhu phải không ạ? Lần này Tâm Ngữ đến Giang Thành cũng là tìm chị ấy!”, lúc này một vãn bối nhà họ Diệp là Diệp Ngạo tiến lên nói.
“Phải, sao? Cháu muốn bà thông qua Tô Nhu mời thần y Lâm à?”, bà cụ Diệp hỏi.
“Lúc trước cháu có nghe đồn về chị Tô Nhu và thần y Lâm, nhưng hình như gần đây bọn họ đã thanh minh rồi. Cháu nghĩ chị Tô Nhu và thần y Lâm dù thế nào cũng có quen biết, có lẽ có thể nhờ chị ấy bắt cầu”, Diệp Ngạo nói.
“Không cần đâu! Bà cũng đã nghe qua chuyện của con bé đó, nghe nói nó đã nhiều lần từ chối thần y Lâm, có lẽ nó cũng không muốn dây dưa với thần y Lâm. Hơn nữa nó cũng là phụ nữ có chồng, chúng ta cần gì phải làm khó cho nó?”.
“Chuyện đó…”.
“Để bà đích thân đi đến Giang Thành một chuyến cầu xin thần y Lâm. Cậu ta không đồng ý, dù bà già này có phải quỳ nát cả hai đầu gối cũng không tiếc!”, bà cụ Diệp nói.
“Bà nội…”.
“Mẹ…”.
…
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Cửa dược phòng đột nhiên bị tông mở, một bóng người đen xì, mặt đầy bụi bặm chạy vọt ra.
Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”, anh vừa ho dữ dội vừa phủi khói bụi trên người đi, đợi đến khi người bình ổn lại mới chạy về dược phòng.
Trong dược phòng là một mớ hỗn độn, vài lò luyện ngã đổ trên đất, một trong số đó còn nổ tan tành.
“Nổ lò rồi sao?”.
Lâm Chính nhìn chiếc lò nổ làm bốn năm mảnh, vẻ mặt không tin nổi.
Anh vội vàng chạy tới, tìm kiếm trong vụn thuốc rơi vãi trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm được một viên đan dược đen tuyền.
“Là thứ này à?”, Lâm Chính hơi nghi hoặc.
Nổ lò luyện là hiện tượng khi uy lực và phẩm cấp của đan dược đột nhiên bùng nổ, vượt ngoài dự kiến, khiến cho năng lượng trong lò nhanh chóng bành trướng, lò không chịu nổi mà phát nổ.
Thông thường luyện đan xảy ra nổ có nghĩa chất lượng và phẩm chất của đan dược đã đạt cực hạn, có thể gọi là thần phẩm.
Nhưng từ màu sắc của viên đan dược này cho thấy… hình như nó rất bình thường.
“Không màu không mùi, không có chút dao động năng lượng nào. Thứ mình luyện chế chắc là phá hoại thần đan, đan dược này chẳng khác gì đan dược bình thường mình luyện…”.
“Chẳng lẽ… chỉ đơn thuần là ngoài y muốn, trên thực tế mình chưa hề luyện chế ra được thần dược?”.
Lâm Chính không hiểu, cất đan dược đi, chuẩn bị tiếp tục luyện chế.
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”.
Lâm Chính nhìn ra cửa phòng, hô lên.
Từ Thiên bước tới đẩy cửa vào, cung kính hành lễ với Lâm Chính: “Chào Chủ tịch Lâm!”.
“Có chuyện gì?”.
“Chủ tịch Lâm, người của nhà họ Diệp ở Long Xuyên đến rồi!”.
…
Lâm Chính dùng dáng vẻ của thần y Lâm bước nhanh đến Dương Hoa.
Vừa vào văn phòng đã nhìn thấy bà cụ Diệp, Diệp Hoài và Diệp Tùng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cảm thấy có chuyện không ổn.
Bà cụ Diệp là người nắm quyền cao nhất ở nhà họ Diệp. Chuyện gì khiến bà ta đích thân đến đây?
Không đợi Lâm Chính mở lời, bà cụ Diệp đột nhiên quỳ xuống.
“Bà cụ, bà đang…”, Lâm Chính sửng sốt.
“Thần y Lâm, Diệp Thị tôi cầu xin cậu ra tay cứu giúp cháu gái tôi, nếu cậu bằng lòng, nhà họ Diệp sẵn sàng dâng lên tất cả mọi thứ! Chỉ cần cậu có thể giúp đỡ!”.
Nói xong, bà cụ dập đầu xuống đất.
Lâm Chính kinh ngạc, vội vàng tiến tới đỡ bà cụ, nghiêm túc hỏi: “Cháu gái bà là ai?”.
“Diệp Tâm Ngữ”.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Thần y Lâm… quen biết cháu gái tôi sao?”, bà cụ Diệp nhận ra sự thay đổi trên mặt Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lảng tránh vấn đề, hỏi: “Cháu gái bà sao rồi? Cô ấy ở đâu?”.
Bà cụ Diệp mở đôi mắt mờ đục: “Tâm Ngữ bị kẻ gian hãm hại, đã mất, bây giờ thi thể đang ở nhà họ Diệp! Nhà họ Diệp tôi van nài thần y An cứu chữa, sau thần y An cũng hết cách. Đến đường cùng, thần y An nói chúng tôi đến đây cầu xin cậu cứu giúp, nói rằng chỉ có cậu mới có thể cứu Tâm Ngữ!”.
“Mã Hải, hãy sắp xếp chuyên cơ đến Long Xuyên! Nhanh!”, Lâm Chính gọi.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Bà cụ Diệp nghe vậy, nước mắt dâng tràn.
“Thần y Lâm, cậu đồng ý rồi sao?”.
“Cứu giúp người bệnh là thiên chức của người bác sĩ, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”, Lâm Chính nói: “Mọi người nghỉ ngơi một lúc, đợi chuyên cơ chuẩn bị xong sẽ đi Long Xuyên”.
“Được! Được! Thần y Lâm, thật sự rất cảm ơn cậu!”, bà cụ liên tục cúi đầu, mắt đỏ lên.
Lâm Chính không nói gì, đi ra khỏi văn phòng đốt điếu thuốc. Nhưng chưa hút được bao lâu, điện thoại của Tô Nhu đã gọi tới.
Sau khi anh bắt máy thì nghe Tô Nhu vừa khóc vừa nói.
“Lâm Chính! Anh đang ở đâu? Tâm Ngữ… chết rồi!”.