“Tôi nói sai rồi sao?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn Trấn Ngục Võ Thần: “Với thực lực của ông đáng ra đã giết hết người ở đây từ lâu, nhưng ông kiêu ngạo tự đại. Nếu ban đầu ông dùng hết sức thì sao tôi có thể là đối thủ của ông?”.
“Tiếu Thiên Võ Thần cũng vậy, ông cần gì phải giữ lại Tiếu Thiên Võ Thần làm mầm họa cho mình? Ông nghĩ ông ta không đe dọa tới ông? Không sai, thực lực của ông đúng là vượt xa Võ Thần bình thường, nhưng Tiếu Thiên Võ Thần dù gì cũng là một trong Thất Đại Võ Thần, sao ông dám coi thường?”.
“Nếu ông giết tôi và Tiếu Thiên Võ Thần sớm hơn, chỉ một Mộ Dung Tùng nho nhỏ sao có thể là đối thủ của ông?”.
“Ông rơi vào kết cục thế này không phải vì ông tầm nhìn hạn hẹp, kiêu ngạo tự đại hay sao?”.
Lâm Chính từng chữ đâm vào tim, không hề khách sáo nói ra điểm quan trọng.
Trấn Ngục Võ Thần im lặng.
Ông ta suy nghĩ một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Mặc dù nói khó nghe nhưng những gì cậu nói là sự thật, tôi thừa nhận tôi đã sơ ý! Nhưng… sao cậu dám nói tôi? Cậu không sợ tôi chém chết cậu trước sao?”.
“Ông thử xem”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm và Thiên Sinh Đao ra, sử dụng Vạn Kiếm Đồ lần nữa.
Vạn Kiếm Đồ sôi trào kiếm ý đáng sợ, trên đó lóe lên kiếm ảnh dường như có thể bay ra bất cứ lúc nào, đánh thẳng tới Trấn Ngục Võ Thần.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên.
“Cậu… không phải đã trúng độc của tôi sao? Vì sao vẫn có thể sử dụng sức mạnh phi thăng?”.
“Rất đơn giản”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi giải độc của ông rồi”.
Câu trả lời đơn giản khiến Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn hóa đá.
“Giải… Giải độc của tôi?”.
“Sao có thể? Sao có thể như vậy…”.
“Đó là độc mà tôi khổ tâm nghiên cứu ra, là loại độc mà tôi dùng trăm nghìn dược liệu điều chế được…”.
“Cậu lại giải được trong thời gian ngắn như vậy?”.
Trấn Ngục Võ Thần mở to mắt khó tin.
“A!”.
Ông ta đột nhiên giận dữ gào lên, vẫy tay.
Ầm ầm!
Sóng năng lượng kinh thế hãi tục thoát ra khỏi lòng bàn tay ông ta, như đạn pháo bay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đao kiếm ghép lại, khởi động sức mạnh phi thăng hóa thành khiên khí, ngăn chặn đạn pháo đánh đến.
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, sóng năng lượng đáng sợ tạo thành từ trong tường thịt.
Hai người đều bị sóng năng lượng đánh bay.
Độ mạnh tường thịt lại giảm xuống.
Tường thịt xung quanh đều xuất hiện vết nứt.
Lâm Chính liếc nhìn đại trận, vẻ mặt căng thẳng.
Cứ tiếp tục như vậy thì không chống đỡ được bao lâu.
Anh liếc nhìn ra ngoài tường thịt.
Mặc dù tường thịt đỏ tươi nhưng vô cùng mỏng manh, xuyên qua tường thịt có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Bên ngoài là một biển năng lượng.
Bên ngoài đại trận toàn là năng lượng đáng sợ.
Cường độ của luồng năng lượng này đủ để xé nát con người.
Trong mơ hồ, Lâm Chính chú ý đến bên trong năng lượng có một vuốt rồng khổng lồ.
Đây hình như là vuốt rồng nhìn thấy ở dưới lòng đất tòa nhà treo thưởng.
Nói cách khác, hai người đang ở trung tâm của vuốt rồng quỷ dị này.
Lâm Chính căng thẳng.
Năng lượng nơi vuốt rồng dồi dào đáng sợ, Lâm Chính đến gần cũng phí sức. Bây giờ rơi vào vùng đất ở chính giữa, một khi trận pháp máu thịt phá vỡ, anh sẽ không còn đường sống.
“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta hãy dừng tay, nghĩ cách rời khỏi đây mới là đúng đắn!”.
Lâm Chính nói.
“Cậu sợ rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần cười khẽ.
“Ông không giết được tôi, bởi vì tôi và ông tiếp tục chiến đấu thì đại trận này sẽ tan rã. Một khi nó bị phá thì sẽ là lúc chúng ta chết”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Nhưng tôi đã là người chết”.
Trấn Ngục Võ Thần cười khẽ.