Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tướng Lâm tha mạng! Tướng Lâm tha mạng!”

Cuối cùng có người không chịu đựng được nữa, quỳ xuống đất liên tục dập đầu cầu xin.

“Là do chúng tôi có mắt không tròng! Do chúng tôi không biết phân biệt tốt xấu, xin Tướng Lâm tha cho! Tha cho...”

“Tướng Lâm, chúng tôi biết sai rồi, xin cậu... cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi!”

“Tướng Lâm, xin lỗi, là do chúng tôi ngu ngốc!”

Mọi người đều quỳ xuống đất dập đầu, khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.

Khắp linh đường lần nữa vang lên tiếng khóc lóc thê thảm.

Người nhà họ Hàn trừng mắt nhìn đám người kiêu ngạo lúc nãy, mọi người đều cảm thấy rất hả dạ.

Lâm Chính nhìn Hàn Bộ Vĩ: “Anh cảm thấy nên xử lý những người này thế nào?”

Hàn Bộ Vĩ ngơ ngác, suýt chút nữa không cầm chắc cây nhang trong tay.

“Tướng Lâm, chuyện này... tôi... tôi không biết nên xử lý thế nào...”

“Anh muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, nói suy nghĩ trong lòng của anh ra, chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể khiến cho những gia tộc, tài phiệt sau lưng những người này biến mất trong một đêm, hoàn toàn biến mất ở Yên Kinh!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

Anh vừa nói ra, trái tim Hàn Bộ Vĩ đập nhanh, một loại dục vọng trước nay chưa từng xuất hiện bắt đầu chi phối lối suy nghĩ của hắn.

Đây là dục vọng do quyền lực sinh ra.

Câu nói này của Lâm Chính, vô tình chia sẻ quyền lực trong tay anh cho Hàn Bộ Vĩ.

Hiện giờ chỉ cần Hàn Bộ Vĩ nói một câu, những người này sẽ vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn.

Trong phút chốc, tất cả mọi người ngẩng phắt đầu lên, nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Bộ Vĩ.

“Hàn... Cậu Hàn... Tha mạng...”

“Cho... chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi?”

“Cậu Hàn...”

Mọi người bất lực van xin.

Cho dù đối với bọn họ thì hy vọng này vô cùng xa vời.

Hàn Bộ Vĩ là người như thế nào, người ở đây có ai mà không hiểu hắn chứ?

Người này chính là công tử bột nổi tiếng ở Yên Kinh.

Sau khi Hàn Lạc nổi danh, Hàn Bộ Vĩ dựa vào danh tiếng của anh trai mình để tác oai tác quái khắp nơi, nổi danh là con ông cháu cha.

Bây giờ bọn họ đối xử với nhà họ Hàn như thế, dựa vào tính cách của hắn, hắn chắc chắn hận không thể chặt bọn họ ra thành tám mảnh.

Cho nên rất ít người cầu xin.

Phần lớn mọi người đều lựa chọn yên lặng, ánh mắt tuyệt vọng.

Hàn Bộ Vĩ lặng lẽ nhìn những người này, im lặng.

Linh đường vô cùng yên tĩnh.

Không khí càng căng thẳng.

Cũng không quyết đã qua bao lâu, rốt cuộc Hàn Bộ Vĩ cũng lên tiếng.

“Tướng Lâm... Bảo bọn họ dập đầu... rồi cho bọn họ đi đi...”

Hàn Bộ Vĩ buồn bực nói.

Hắn vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên.

Cho dù là người của nhà họ Hàn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn.

“Gì chứ? Anh không muốn trả thù bọn họ à?”

Lâm Chính hơi ngạc nhiên hỏi.

“Trả thù bọn họ rồi sao? Cứ oán thù mãi thì khi nào mới dứt? Trong số những người này, nhà họ Hàn quả thật có lỗi với họ, chúng tôi làm sai trước, bọn họ đến đây làm loạn cũng là chuyện đương nhiên...”

“Bây giờ anh trai tôi mất rồi, tôi không muốn nhà họ Hàn có thêm nhiều kẻ địch nữa, bảo bọn họ quay về đi, chuyện ngày hôm nay... đừng truy cứu nữa”.

Nói đến đây, Hàn Bộ Vĩ cúi đầu thật sâu với đám người đang quỳ dưới đất.

“Các vị, nếu có người mà nhà họ Hàn có lỗi, tại đây, tôi đại diện cho nhà họ Hàn xin lỗi mọi người!”

“Nếu có người có lỗi với nhà họ Hàn, tôi hy vọng sau này mọi người không đến gây chuyện với chúng tôi nữa! Bắt đầu từ hôm nay, ân oán giữa nhà họ Hàn chúng tôi và mọi người toàn bộ xóa bỏ!”

Mọi người há miệng, vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Chính yên lặng gật đầu.

Xem ra Hàn Bộ Vĩ đã trưởng thành rồi.

“Cậu chủ Hàn, từ hôm nay trở đi, nhà họ Ninh tuyệt đối sẽ không trêu chọc nhà họ Hàn nữa, nếu sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, xin cứ mở lời, Ninh Hồng chắc chắn sẽ không từ chối!”

Ninh Hồng vội vàng bày tỏ thái độ, vô cùng chân thành.

“Không cần đâu, chỉ cần sau này nhà họ Ninh đừng động đến nhà họ Hàn là đủ rồi”.

Hàn Bộ Vĩ bình thản nói.

“Được, được...” Ninh Hồng gật đầu như gà mổ thóc.

“Cậu chủ Hàn, nhà họ Triệu của tôi cũng vậy!”

“Cậu chủ Hàn, nhà họ Lưu cũng vậy!”

...

Mọi người gấp gáp bày tỏ thái độ, sôi nổi vỗ ngực đảm bảo.

Tiếng nói liên tục vang lên.

“Mọi người đi đi”.

Hàn Bộ Vĩ mệt mỏi phất tay.

Mọi người hoang mang lo sợ, lúc này mới chịu quay về.

“Đứng lại hết cho tôi!”

Lôi Phúc bỗng nhiên quát lên.

Mọi người đều run rẩy, nhìn Lôi Phúc.

“Các người phải giữ kín bí mật về thân phận của tướng Lâm! Chiến sự ở Bắc Cảnh chưa dứt, thân phận long soái vô cùng nhạy cảm, nếu các người dám tiết lộ ra ngoài, vấn đề sẽ không còn là chuyện cậu chủ Hàn và tướng Lâm có thể tha cho các người hay không nữa, mà sẽ trở thành chuyện Long Quốc có tha cho các người không, đã hiểu chưa?”

Lôi Phúc nặng nề nói.

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!”

“Võ trưởng Lôi yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ!”

Mọi người vội vã thế thốt, lo sợ bất an.

“Cút đi!”

Lôi Phúc phiền lòng nói.

Mọi người nhanh chóng bỏ chạy.

Chỉ lát sau, linh đường đã trở nên trống vắng.

Đám người gã mặt sẹo và Trương Yên Bình khát khao nhìn Hàn Bộ Vĩ, hy vọng hắn có thể tha thứ cho tội mạo phạm của bọn họ.

Hàn Bộ Vĩ vẫn không mềm lòng, nặng nề nói: “Nhà họ Hàn chúng tôi không có lỗi với các người! Gọi điện thoại bảo ông Khương đến đây một chuyến đi!”

Đám người gã mặt sẹo nghe thấy vậy, tạm ngừng hô hấp.

Ông Khương chống lưng cho bọn người gã mặt sẹo nhanh chóng đến nhà họ Hàn.

Ông ta không muốn tới, nhưng khi biết Lôi Phúc đến rồi, thân phận của thần y Lâm còn không bình thường, ông ta vẫn chọn qua đây xem thử.

Lúc vào cửa nhìn thấy Lôi Phúc đứng bên cạnh Lâm Chính, ông Khương mới ý thức được, tình hình nghiêm trọng rồi đây…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK