“Đãng thiên tài, chính là hắn!”.
“Chính người ngoại vực đó đã đánh bại Thần Cung Thương, đánh bại Độc Cô Vấn, giành hạng nhất cuộc thi!”.
“Đãng thiên tài, xin hãy mau chóng giết hắn rửa mối nhục cho vực Diệt Vong chúng ta!”.
“Mong Đãng thiên tài ra tay!”.
Một vài người nhìn thấy vậy vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói.
Đãng Thiên Nhai liếc nhìn những người kia, khinh thường nói: “Một lũ vô năng, không thể giết chuột nhắt ở ngoại vực mà chỉ biết ở đây kêu gào? Sao lúc tôi không ở đây, không thấy các người chém giết hắn bảo vệ tôn nghiêm của vực Diệt Vong? Một đám tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy, tôi rất ghét loại người như vậy. Mỗi người tự tát một trăm cái, sau đó cắt lưỡi đi!”.
“Hả?”.
Bọn họ kinh ngạc biến sắc, sững sờ nhìn Đãng Thiên Nhai.
Bọn họ chỉ muốn lấy lòng Đãng Thiên Nhai, nhân cơ hội nói vài câu tốt đẹp, đâu ngờ lại có kết quả này?
“Thế nào? Còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ… muốn tôi ra tay?”.
Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.
Bọn họ không thể làm trái, ai cũng khóc lóc, cầm dao cắt lưỡi.
Khi lưỡi vừa rơi xuống, Đãng Thiên Nhai chuyển động ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Vài khí tức bắn vào miệng bọn họ.
“Ư…”.
Những người đó lập tức bụm miệng, không ngừng lăn lộn dưới đất.
Người bên cạnh thấy vậy đều kinh hãi.
“Chuyện gì thế?”.
“Lưỡi bọn họ bị dính Tử Sát Long Khí, nếu không thể xóa bỏ thì cả đời này không thể chữa lành”.
“Cái gì?”.
Bọn họ kinh ngạc tái mặt, ai cũng ngây ra như phỗng, nói không nên lời.
Đãng Thiên Nhai đi đến chỗ Lâm Chính.
Biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, trên người không có chút khí kình nào tràn ra, hoàn toàn không giống người vừa mới dọa sợ hàng phục đám đông, buộc mười mấy người phải cắt lưỡi.
“Tôi cần một thứ của anh, hi vọng anh có thể thành thật giao ra”.
Đãng Thiên Nhai đi đến trước mặt Lâm Chính, sau đó đưa tay ra, thản nhiên nói.
“Giao ra? Giao Thiên Sinh Đao sao? Tôi đã nói rồi. Nó là của tôi, sao tôi có thể đưa cho anh?”.
“Không không không, anh hiểu lầm rồi, tôi không muốn lấy Thiên Sinh Đao, tôi muốn lấy… đầu của anh”, Đãng Thiên Nhai bình tĩnh nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn, cũng hiểu được ý của hắn, gật đầu đáp: “Vậy thì anh phải tự mình lấy rồi!”.
“Nếu anh tự sát thì có thể dứt khoát nhanh gọn một chút. Còn để tôi ra tay, anh sẽ sống không bằng chết”, Đãng Thiên Nhai nói. Mặc dù ngoài mặt hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa đựng sự chán ghét và khinh thường.
Hiển nhiên, hắn là người của vực Diệt Vong chính gốc.
Từ trong xương cốt hắn luôn xem thường ngoại vực, chưa bao giờ coi trọng.
Đó không phải sự đánh giá đối với côn trùng sâu bọ, đó là sự đánh giá đối với cát bụi. Trong mắt hắn, ít nhất côn trùng còn có sinh mệnh, mà lũ vô dụng của ngoại vực thì không là gì cả.
“Vậy thì anh ra tay đi, tôi muốn xem xem, anh định làm tôi sống không bằng chết như thế nào”.
Lâm Chính quan sát Thiên Sinh Đao, sau đó cắm nó xuống mặt đất, bình thản nói.
“Thú vị thật”.
Đãng Thiên Nhai hơi bất ngờ.
Hắn không ngờ kẻ ngoại vực này lại dám thách thức hắn.
Nhưng như vậy thì hắn càng mong chờ xem vẻ mặt khi bị lột da rút gân của kẻ ngoại vực này sẽ như thế nào.
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, Ái Nhiễm lao ra khỏi đám đông, chắn ngang trước mặt anh.
“Ái Nhiễm, sao cô lại ra đây?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Thần y Lâm, Đãng Thiên Nhai không hề tầm thường, anh không thể đấu với hắn, mau rời khỏi đây!”.
Ái Nhiễm sốt sắng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Lúc nãy hắn chỉ dùng một chiêu đã chế ngự Thần Cung Thương, thủ đoạn của hắn thật sự thông thiên triệt địa!”.
Lâm Chính ngẩn ra, ngay sau đó dâng lên nỗi cảm động.
“Cô Ái Nhiễm, cô biết thực lực hắn thông thiên, thủ đoạn tàn nhẫn mà còn chạy tới đây bảo tôi rời đi, xem ra cô thật lòng xem tôi là bạn”.
Ái Nhiễm hơi sửng sốt, ánh mắt có vẻ phức tạp, thở dài đáp: “Tôi chưa bao giờ đối xử với ai như vậy, chỉ là cảm thấy thần y Lâm khá đặc biệt. Dù gì anh cũng là do tôi đưa tới vực Diệt Vong, tôi muốn đưa anh rời khỏi đây một cách bình an!”.
“Bây giờ chúng ta muốn đi cũng không đi được, huống hồ, tôi có thể đi nhưng còn mọi người thì sao? Hắn không phải hạng người nhân từ, hắn đã giết nhiều người như vậy, chắc chắn hắn cũng sẽ giết các cô”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ái Nhiễm cắn môi, không nói lời nào.
Thật ra từ lâu cô ta đã coi nhẹ sự sống chết của mình.
“Này, anh muốn kéo dài thời gian sao? Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, anh chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đừng bảo tôi đánh lén anh! Nếu đồn ra ngoài Đãng Thiên Nhai tôi đánh lén một kẻ ngoại vực thì tôi còn mặt mũi đâu nữa”, Đãng Thiên Nhai liếc nhìn Lâm Chính, nói.
“Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào”, Lâm Chính nói.
Vù!
Ngay khi Lâm Chính vừa dứt lời, một tia sáng bạc bay qua.
“Cẩn thận!”.
Ái Nhiễm hét lên, đưa tay định đỡ.
Nhưng thực lực của cô ta làm sao đỡ nổi đòn tấn công của Đãng Thiên Nhai?
Trong lúc mọi người hồi hộp dõi theo, mắt mở to.
Bộp!
Lâm Chính đột nhiên đưa tay chụp lấy tia sáng bạc bay đến, nắm trong tay.
“Cái gì?”.
Mọi người sững sờ.
Đãng Thiên Nhai cũng khẽ nhíu mày.
Chẳng mấy chốc, hắn lại gật đầu, bình tĩnh nói: “Chung quy anh cũng là quán quân cuộc thi, có chút thực lực”.
“Thế nên tôi nghĩ anh mau mau nghiêm túc một chút thì hơn”.
Lâm Chính nói, đẩy Ái Nhiễm ra sau lưng, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô đi trước, để tôi đối phó người này”.
“Thần y Lâm, anh thật sự muốn đánh trận này sao? Anh vừa mới tham gia cuộc thi xong, trạng thái không tốt, sao có thể là đối thủ của hắn?”.
Ái Nhiễm vô cùng lo lắng.
Theo cô ta thấy, Lâm Chính hoàn toàn không có chút phần thắng nào.
Nhưng Lâm Chính lại thản nhiên cười nói: “Cô Ái Nhiễm, chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau, tôi là người thế nào cô còn không rõ hay sao? Nếu không có gì nắm chắc, sao tôi dám ở lại?”.
“Nhưng…”.
Ái Nhiễm còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Không cần lo, tôi đã đánh bại thiên tài xếp thứ bảy Nhiêu Ưng và thiên tài xếp thứ sáu Thần Cung Thương, đương nhiên thiên tài xếp thứ tư cũng phải do tôi giải quyết!”.
“Ha, anh mạnh miệng thật, chẳng lẽ anh muốn giết hết cả bảy thiên tài hay sao?”, Đãng Thiên Nhai khẽ cười.
Nhưng Lâm Chính lại nghiêm túc nói: “Nếu nói vậy, giết hết thì có gì không được?”.
Mọi người rùng mình.
Kẻ ngoại vực này… đang tuyên chiến với bảy thiên tài sao?