Bệnh viện Nhân dân Yên Thành.
Mấy người Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng đang tụ lại trước giường bệnh bàn bạc gì đó.
“Hồng Anh và Lâm Chính vẫn chưa về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lương Phong Nghiêm lo lắng nói.
“Yên tâm đi, A Chính không phải người bình thường, cho dù không đàm phán được với Hàn Lạc thì cũng sẽ an toàn trở về, cũng không phải là chuyện gì khó, huống gì A Chính còn là thần y có danh tiếng trong và ngoài nước, nghe nói cũng quen được mấy người trong chính phủ Long Quốc, Hàn Lạc sao có thể động đến cậu ấy?”
Lương Khánh Tùng cười nói.
“Phong Nghiêm, Thu Yến thế nào rồi?”, Lương Hổ Khiếu nằm trên giường bệnh trầm giọng nói.
“Đã dần có ý thức rồi, bác sĩ nói chăm sóc cẩn thận là được”.
Lương Phong Nghiêm cười nói: “Phải nói là y thuật của A Chính đúng là giỏi, bác sĩ Trương cũng nói chưa từng thấy trường hợp nào phục hồi nhanh như thế”.
“Ai mà không biết A Chính là thần y của giới y học Long Quốc chứ?”
Cả nhà họ người ở bên cạnh dựng ngón tay cái lên cười nói.
Nhưng Lương Hổ Khiếu lại sầm mặt, trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu bên phía A Chính không có kết quả, Phong Nghiêm, lát nữa cháu và Thu Yến cắt đứt quan hệ với A Chính, hiểu không?”
“Gì cơ?”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Bác cả, bác định làm gì thế?”
Lương Phong Nghiêm sửng sốt nói.
“Chúng ta không thể kéo chân A Chính”.
Lương Hổ Khiếu trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đã đắc tội với nhà họ Hàn nên không thể liên lụy đến cậu ấy. Mọi người cũng biết nhà họ Hàn có thế lực thế nào ở Yên Kinh rồi đấy, chống đối với nhà họ Hàn, không ai ở Yên Kinh dám giúp đỡ chúng ta, dù sao A Chính cũng là người Giang Thành, tôi không muốn cậu ấy tranh đấu với nhà họ Hàn vì chúng ta. Lát nữa cậu ấy đến, nếu chuyện không thành thì bảo cậu về Giang Thành đi, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”.
Nghe thế mọi người đều im lặng.
Mặc dù Lương Hổ Khiếu kiên quyết như vậy nhưng thật ra cũng muốn bảo vệ Lâm Chính.
Lâm Chính còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, tương lai của anh còn dài, dĩ nhiên Lương Hổ Khiếu không muốn nhà họ Lương lại kéo chân Lâm Chính.
“Ông cả, ông hai, bố! Người nhà họ Hàn đến rồi”.
Ngay lúc này Lương Huyền Mi bỗng chạy vào phòng bệnh, thở hổn hển nói.
“Hả?”
Mọi người đều biến sắc.
“Làm sao đây?”
Cả nhà họ Lương hơi hoảng sợ.
“Đừng lo, đây là bệnh viện, họ không dám làm gì đâu”.
Lương Hổ Khiếu lập tức ngồi dậy bước xuống giường, khoác áo ngoài lên nói: “Đi thôi, đi gặp họ với tôi”.
Người nhà họ Lương chỉ có thể miễn cưỡng đi theo Lương Hổ Khiếu.
Đến lúc nhìn thấy người nhà họ Hàn, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, ai cũng hoảng sợ.
Họ tính sơ đã thấy có đến cả trăm người nhà họ Hàn.
E là cả nhà đều đến.
Họ muốn làm gì thế?
Tìm nhà họ Lương tính sổ sao?
Bỗng chốc có không ít người run rẩy, thầm nuốt nước bọt.
Lương Hổ Khiếu hít sâu một hơi, được Lương Huyền Mi đỡ đi về phía Hàn Lạc trước mặt.
“Hàn…”
Ông ta vừa mở miệng định nói.
Bịch!
Hàn Lạc bỗng khuỵu gối quỳ xuống đất.
Lương Hổ Khiếu ngây người.
Người nhà họ Lương cũng trố mắt.
Làm gì đây?
Bị ngã à?
Không giống mà!
Trong lúc mọi người đều cảm thấy khó hiểu, người nhà họ Hàn đều quỳ xuống.
Người nhà họ Lương bỗng chốc hóa đá, đầu óc trống rỗng…
…
Chiếc xe chậm rãi dừng trước biệt thự nhà họ Cao.
“Hồng Anh, đến đây thôi”.
Lâm Chính nhìn Mã Hải đang đợi trước cổng, bình tĩnh nói: “Cô về trước đi, tôi vào giải quyết chút việc”.
“Hình như đây là nhà họ Cao giàu có đó nhỉ?”
Lương Hồng Anh ngạc nhiên nói: “Lâm Chính, anh quen với Cao Thiên Thu sao?”
“Ông ta nợ tiền tôi, tôi đến đòi”, Lâm Chính nói.
Lương Hồng Anh bật cười: “Cao Thiên Thu là người giàu nhất Long Quốc, ông ta còn nợ tiền anh à? Anh không nhầm đấy chứ? Ông ta có thể nợ anh bao nhiêu? Còn phải đích thân anh đến đòi?”
“Cũng không nhiều, một trăm tỷ tệ”, Lâm Chính đẩy cửa bước xuống xe.
“Cái gì?”
Lương Hồng Anh suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Thấy Lâm Chính đi vào cổng nhà họ Cao, cô ta vội xuống xe đuổi theo.
“Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải hơi cúi người xuống.
“Ừ, vào thôi”.
Lâm Chính nhìn Lương Hồng Anh bên cạnh cũng không nói gì.
“Cho hỏi anh có hẹn trước không?”
Vệ sĩ trước cổng mỉm cười hỏi: “Nếu không có hẹn trước, anh có thể hẹn ngay bây giờ, hiện giờ ông chủ bọn tôi không có thời gian tiếp anh”.
“Hôm qua tôi đã nói với ông ta là hôm nay tôi đến rồi”.
“Chúng tôi không nhận được thông báo”, vệ sĩ lắc đầu.
Sao Lâm Chính có thể không biết ý đồ của vệ sĩ?
Cao Thiên Thu đã biết Lâm Chính sẽ đến nên cố ý sắp xếp vệ sĩ này chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Lâm Chính như không muốn nói lý với đối phương.
“Tôi cho anh ba giây, nếu bây giờ anh xoay người đi vào gọi Cao Thiên Thu ra đây hoặc mời bọn tôi vào, có lẽ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh này, tôi khuyên anh đừng làm loạn gì, đây là nhà họ Cao, anh không muốn sống ở Yên Kinh nữa à?”
Vệ sĩ híp mắt, môi cong lên tỏ vẻ không sợ gì.
Nhưng vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay lên nắm lấy vai anh ta hất ra xa.
Vèo!
Cả người vệ sĩ lập tức văng ra xa như mũi tên, đâm sầm vào cánh cửa sắt cao lớn đó.
Lương Hồng Anh ngây người.
“Lâm Chính, anh điên rồi sao? Dám ra tay với nhà họ Cao? Anh có biết thế lực đằng sau nhà họ Cao không?”
Lương Hồng Anh nói.
“Thế lực của ông ta có thể không lớn bằng tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi biết anh là long soái, địa vị cực kỳ cao nhưng đằng sau nhà họ Cao…”
Lương Hồng Anh muốn nói lại thôi.
Nhưng Lâm Chính như không nghe lọt tai, nghiêng đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa thì họ đến?”
“Nhiều nhất là mười phút”.
Mã Hải nhìn đồng hồ.
“Được, vào thôi”.
Lâm Chính sải bước đi vào bên trong.
Họ?
Lương Hồng Anh lo lắng.
Là ai?
Lâm Chính còn có con át chủ bài khác à?
Lương Hồng Anh vô cùng lo sợ, lúc này cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ đành vừa gọi điện cầu cứu vừa đi theo Lâm Chính vào trong.
Động tĩnh ở cổng đã khiến các vệ sĩ nhà họ Cao hoảng hốt, rất nhiều vệ sĩ được huấn luyện bài bản trang bị súng xông ra ngoài.
“Đều dừng tay lại!”
Quản gia bỗng xuất hiện lớn giọng nói.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn.
“Thần y Lâm, sao cậu lại không biết lễ nghi như thế? Tại sao lại xông vào nhà họ Cao?”
Quản gia trách cứ nói.
“Nếu tôi không biết lễ nghĩa thật thì hôm qua nhà họ Cao các ông đã biến mất rồi”.
Lâm Chính nói.
“Hừ, hình như thần y Lâm rất tự tin với bản thân nhỉ”.
Quản gia tỏ ra khinh thường nói: “Nếu đã đến thì ông cụ nhà tôi bớt chút thời gian vậy, mời đi theo tôi, ông ấy đang đợi cậu ở phòng khách”.
Dứt lời, ông ta xoay người dẫn đường.