Ánh mặt cô gái trông lạnh lùng, cô gái bặm môi nhưng không tiếp tục ra tay nữa. Cô ta có thể nhận ra bản thân không phải là đối thủ của đối phương.
Một đòn tấn công như vậy mà anh chẳng hề hấn gì còn giữ được cả Minh Đạo Tử còn nguyên vẹn thì đúng là quá đáng quá.
Cô gái từ từ đứng dậy, nhìn Lâm Chính và nói: “Anh đi theo tôi”.
“Đưa tôi đi gặp người đứng đầu của cô à?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy, đi theo tôi”, cô gái nói rồi đi tới kết giới phong tuyết và bước vào.
“Đại nhân, chắc chắn là lừa đảo”.
Thế nhưng Lâm CHính chẳng nói gì, cứ thế bước vào theo. Dù có bẫy hay lừa đảo thì anh cũng thử.
Đám người Hoa Thiên Hải vì anh mà bị người của tiên cốc bắt giữ. Nếu anh không cứu họ ra thì anh sẽ áy náy cả đời mất.
Sau kết giới càng lạnh hơn. Lâm Chính run lẩy bẩy.Thế nhưng cô gái có vẻ đã quen với môi trường này nên chẳng có cảm giác gì.
Bốn bề mịt mù, không nhìn rõ được cái gì với cái gì. Đất trời chỉ có một màu. Thật khó có thể tưởng tượng được trên thế giới lại có một nơi khủng khiếp như thế này.
"Sợ rằng đến cả Nam Cực cũng đến vậy mà thôi”.
Cứ thế đi tầm nửa tiếng.
“Hả”, Lâm Chính khựng người. Phía trước xuất hiện vô số bức tượng điêu khắc hùng vĩ. Những bức tượng này càng hàng nghìn trượng giống như những ngọn núi khổng lồ vậy.
Bọn họ mang phong cách cổ xưa, mặc áo giáp tay cầm trường kiếm, có người mặc áo choàng giơ kiếm lên cao.
Những bước tượng sống động như thật, đúng là thần kỳ. Ai tạo ra chúng vậy? Lâm Chính khá bất ngờ. Càng tới gần thì anh càng cảm nhận được khí tức đặc biết phóng ra từ những bức tượng này.
“Thần lực phi thăng sao?”, Lâm Chính đanh mặt.
Sức mạnh của những bức tượng hóa ra là sức mạnh giống như của Lục Địa Thần Tiên. Đây là những bức tượng do Lục Địa Thần Tiên tạo ra sao?
Không đúng…chúng rất đặc biệt mà. Khí tức của những bức tượng này là của các vị Lục Địa Thần Tiên mới đúng.
Đặc biết quá?
“Bái kiến băng chủ?”, cô gái bước tới bức tượng gần nhất và quỳ xuống.
Một bóng hình nhỏ bé bước ra. Người này cao tầm 1m65, mái tóc trắng và cầm một bông hoa sen tuyết trong tay.
Lâm Chính nhìn người này và không đoán ra được tu vi của đối phương. Nhưng ah có thể khẳng định người này không phải là một Lục Địa Thần Tiên.
“Đây là người đứng đầu của cô à?”, anh hỏi.
Cô gái không hề trả lời.
“Đứng dậy đi”, người được gọi là băng chủ lên tiếng.
“Cảm ơn băng chủ”, cô gái đứng dậy
Băng chủ nhìn Lâm Chính và Minh Đạo Tử, sau đó gật đầu: “Người này đưa tới núi băng làm việc, người này đưa tới băng trận giúp tôi tu luyện”.
“Vâng”, bảy tám bóng người nữa bước tới, họ đều là nữ giới.
Minh Đạo Tử tái mặt. Lâm Chính thì chau mày: “Ý của các người là gì?”
“Không phải các anh muốn gặp băng chủ sao? Giờ gặp rồi đấy”, cô gái nói.
Lâm Chính lập tức hiểu ra ý của cô ta. Cô gái biết không thể đối đầu được với anh nên cố tình để băng chủ giải quyết. Lâm Chính do nóng ruột nên đã rơi vào bẫy của họ.
Anh đanh mắt và chỉ điểm.
Ầm...
Vô số đường sét giáng xuống. Mà đây không phải là sấm sét bình thường. Mỗi một đường chém xuống đều khiến không gian nổ tung, sau đó tấn công ngay lập tức những người xung quanh anh.
Các cô gái nhìn biển sấm sét bằng vẻ kinh hoàng. Có người định lao ra ngoài nhưng họ vừa làm vậy thì lại có một đường sấm sét khác bùng lên.
“Dị hỏa”.
Băng chủ nhìn dị hỏa: “Thật không ngờ dị hỏa lại mạnh tới mức này, được lắm, rất tốt...”
“Nếu không muốn nói chuyện thì đừng làm khó tôi. Nếu không, tôi không ngại mà chiến đấu một trận đâu”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Các người là ai?”, băng chủ hỏi.
“Lâm Chính – người của liên minh Thanh Huyền”.
“Chưa từng nghe thấy”, băng chủ lắc đầu.
“Đưa họ đi nói chuyện với tôi”.
“Vâng băng chủ”, cô gái bên cạnh gật đầu.
Băng chính khẽ chau mày: “Không phải lại chơi tôi đấy chứ?”
“Các người không đủ tư cách ra điều kiện với tôi,muốn nói chuyện thì đi theo đi”.
Băng chủ lên tiếng rồi biến mất giữa đất trời mịt mù. Lâm Chính suy nghĩ. Anh đành phải cất đi dị hỏa cùng cô gái đi vào trong.
Bên trong là bậc thang nối dài dường như tới một thiên động khác. Lâm Chính và Minh Đạo Tử đi dằng sau,họ cảm thấy càng lúc càng lạnh hơn.
Minh Đạo Tử sắp không đi nổi nữa rồi. Lâm Chính lắc đầu và lấy ra một viên Thiên Hỏa Đan.
“Cảm ơn đại nhân”, Minh Đạo Tử nuốt xuống và cảm kích nói.
Cô gái liếc nhìn Lâm Chính rồi đi tiếp. Sau khi đi tới cuối bậc thang thì anh thấy vị băng chủ khi nãy đang quỳ dưới đất cầu nguyện gì đó với bức tượng trước mặt.
Sau đó băng chủ này lên tiếng: “Chúng ta hợp tác thôi”.