Châm ngọc vào người, Lâm Chính thở dài một tiếng, sắc mặt hơi tái đi, nhưng anh không dừng lại mà tiếp tục cắm châm, đồng thời nhét những kỳ hoa dị thảo đặt ở bên cạnh vào miệng, nhai nhóp nhép không ngừng.
Chấn Hám Sơn ngây người ra nhìn.
Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra.
Lâm Chính đang tăng cường sức mạnh!
"Lễ nào Lâm Chính đang lợi dụng châm bạc và thảo dược để cường hóa thân thể? Nhưng cậu ta cường hóa... để làm gì?".
Chấn Hám Sơn không thể hiểu được.
Nhưng nhìn được một lát, ánh mắt của Chấn Hám Sơn dần dại ra, vẻ mặt cũng trở nên khoa trương.
Lâm Chính chậm rãi đâm hết châm ngọc vào người.
Sau khi châm ngọc vào người, tóc của anh trở nên trắng như cước, làn da cũng trắng bệch, đầu tiên là những đường vân ngầm dữ tợn và đáng sợ lan khắp người anh, sau đó lại từng đường vân mảnh dài như tơ máu nổi lên, bao trùm toàn thân.
Sự thay đổi kinh khủng như vậy khiến Chấn Hám Sơn vô cùng sợ hãi.
Cứ như vậy khoảng hơn 10 phút, Lâm Chính mới dừng lại.
Lúc này anh giống như ma thần địa ngục, khí tức vô cùng tàn bạo, khiến người ta nhìn mà nổi da gà.
Nhưng điều đáng sợ hơn là khí thế của anh. Một luồng khí thế ngạo nghễ thiên hạ, hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai đứng trước mặt anh phải
cúi đầu xuống, không có dũng khí nhìn thẳng.
"Đây là tà thuật gì vậy? Đây là y thuật sao?".
Chấn Hám Sơn cảm nhận được mình cũng đang run lẩy bẩy.
Tuy Tử Huyền Thiên cũng là thế tộc cổ xưa đã truyền thừa hàng trăm hàng nghìn năm, nhưng cũng chưa từng thấy bí pháp quỷ dị như vậy.
"Được rồi!".
Đúng lúc này, Lâm Chính lẩm bẩm một tiếng, giọng nói hơi nặng nề.
Anh lấy ra một chiếc mặt nạ băng sắt, đeo lên mặt, sau đó lại giơ tay lên, vén ống tay áo, đâm
châm bạc vào cổ tay.
Khi nhìn thấy cổ tay kia, đầu óc của Chấn Hám Sơn ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
"Hai... hai... hai... hai mươi giọt?".
Ông ta xoa mạnh đôi mắt, hi vọng là mắt mình có vấn đề, nhưng dù ông ta xoa mắt đỏ cả lên, thì hình ảnh đó vẫn không thay đổi.
Chính là 20 giọt... Lạc Linh Huyết!
Châm bạc đâm vào, Lâm Chính nhìn về phía thiên cung Trường Sinh, rồi cất bước đi về phía đó.
Chờ Lâm Chính đi rồi, Chấn Hám Sơn mới đi ra.
Ông ta cảm giác lưng mình đã ướt đãm mồ hôi, toàn thân run lên bần bật, hai chân lảo đảo.
Ông ta run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Diệp...
"Chấn đại nhân, ông chạy đi đâu vậy? Không thấy ông đâu cải!".
Bên kia vang lên giọng nói tức giận của Thiên Diệp.
"Thiên... Thiên... Thiên... Thiên phó chưởng môn, mau... mau... mau quay lại đi, mau quay lại..."
Chấn Hám Sơn run rẩy kêu lên.
"Quay lại? Xảy ra chuyện gì vậy Chấn đại nhân? Sao nghe giọng ông hoảng hốt thế?", Thiên Diệp ở đầu bên kia ù ù cạc cạc, khó hiểu hỏi.
"Thiên Diệp đại nhân, ông đừng hỏi nhiều, mau quay lại đi!", Chấn Hám Sơn lại hét lên, tâm trạng có
chút mất khống chế.
Thiên Diệp đã quen biết Chấn Hám Sơn rất nhiều năm.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Chấn Hám Sơn thất thố như vậy.
"Ông chờ đó! Chúng tôi quay lại ngay!".
Thiên Diệp nhỏ giọng đáp, rồi tắt ngay điện thoại.
Khoảng 15 phút sau, bọn họ gặp Chấn Hám Sơn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái mét ở chân núi.
"Chấn đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Lễ nào người của thiên cung Trường Sinh làm khó ông sao?”".
Đám Thiên Diệp vội hỏi.
Nhưng Chấn Hám Sơn không trả lời, chỉ vội quát: "Mau đi theo tôi!".
Dứt lời, liền men theo bậc thêm Trường Sinh chạy lên thiên cung.
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
"Chấn đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?".
"Đừng hỏi nữa, mau đi theo tôi!". "ợ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Đừng hỏi nữa, lên đó rồi nói".
Thiên Diệp trầm giọng nói, rồi đi theo Chấn Hám Sơn.
Nhưng bọn họ mới đến cổng thiên cung Trường Sinh đã khựng lại.
Chỉ thấy cổng chính vừa rồi còn trang nghiêm, lúc này đã tan hoang, mấy đệ tử thiên cung nằm dưới đất, hôn mê bất tỉnh, chân tay đều bị gãy.
"Nơi này... có chuyện gì vậy?", một người của Tử Huyền Thiên run giọng hỏi.
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn không trả lời, mà đi thẳng vào trong.
Dọc đường đi, chỗ nào cũng tan tành đổ nát, chỗ nào cũng có người nằm dưới đất.
Dường như máu tươi và sự hỗn loạn đang lan khắp thiên cung.
"Ai làm vậy?".
Thiên Diệp ngoảnh phắt sang nhìn chằm chằm Chấn Hám Sơn.
Nhưng không chờ Chấn Hám Sơn trả lời, một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo đã vang khắp thiên cung.
"Cung chủ thiên cung ở đâu?".
Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy da đầu tê dại.
Rốt cuộc là người nào mà dám nói ra những lời như vậy?
Đây chẳng phải là thách thức thiên cung Trường Sinh sao?
Đám người của Tử Huyền Thiên men theo tiếng nói xông tới, nhìn thấy một người đàn ông mặc trường bào màu đen, mái tóc bạc trắng, đang đứng trước Nhật Nguyệt Thiên Cung.
Người đàn ông đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt, khí tức toàn thân vô cùng tàn bạo, khiến người ta không dám lại gần.
"Đây... đây là ai vậy?", Thiên Diệp có chút sợ hãi, dè dặt hỏi. Ông ta cảm nhận được, thực lực của người này
tuyệt đối không kém gì mình.
"Thiên phó chưởng môn... người này... ông cũng biết đấy...
"Tôi cũng biết?".
"Đúng! Cậu ta chính là... Lâm
Chính!".