Sắc mặt Thương Lan Phúc thay đổi, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía sau đường hầm.
Chỉ thấy một đám người cầm kiếm, đang căng thẳng bước tới.
Tổng cộng tám người, có cả nam lẫn nữ, khí tức đều rất nặng nề.
Người cầm đầu là Hồng Nương!
"Là bà?"
Vẻ mặt Thương Lan Phúc kinh ngạc.
"Cái gì? Hai người vẫn chưa chết hả?"
Hồng Nương cũng có vẻ bất ngờ: “Vậy có nghĩa là, cả đoạn đường chúng tôi không gặp phải cái bẫy nào là do hai người đã phá được ư?”
Sắc mặt Thương Lan Phúc căng thẳng, trừng mắt nhìn đám người này.
Kết giới bị phá, cần thời gian để khôi phục.
Những người này tiến vào thời điểm này, đương nhiên trên đường thông suốt không trở ngại!
"Ha ha, đây không phải là Thương Lan Phúc sao? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!"
Có tiếng cười chế nhạo phát ra từ trong đám người.
Thương Lan Phúc liếc mắt nhìn gã.
Trong đám người có một người đàn ông mắt chột bước ra.
Người đàn ông mặc giáp vàng đen, tay cầm hai thanh kiếm, dáng người gầy gò, mắt còn lại cực kỳ sắc bén, giống như đại bàng!
"Là anh? Chử Liệt Kỳ?", vẻ mặt Thương Lan Phúc không được tự nhiên.
“Chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp!”
Người đàn ông tên Chử Liệt Kỳ cười nói.
“Sao vậy? Bạn anh à?”
Lâm Chính ở phía sau tò mò hỏi.
“Sư phụ, sao tôi có thể làm bạn với loại cầm thú này chứ? Quá mất mặt”.
Thương Lan Phúc khẽ nói: “Người này là tai họa lớn ở Long Tâm Thành, ỷ vào quyền thế gia tộc, làm xằng làm bậy, ức hiếp nam nữ ở Long Tâm Thành! Không biết gã đã hại chết bao nhiêu người, tôi không nhẫn nhịn được việc gã hãm hiếp một nữ bác sĩ, vì thế đã ra tay làm gã bị thương, khoét một bên mắt, rồi đổ loại thuốc mà bố tôi điều chế vào hốc mắt gã, khiến gã mù cả đời, không thể lành được!”
“Vậy gã không hận anh sao?”
“Nếu không phải bố tôi là Thương Lan Võ Thần thì gã đã sớm chém tôi thành tám ngàn mảnh rồi!”
Thương Lan Phúc cắn răng nói: “Thực lực của tôi không kém gã, nhưng bên phía gã có quá nhiều người giúp đỡ, lát nữa ra tay, phần thắng của tôi không lớn... Sư phụ, nếu sư phụ không bị thương, chúng ta còn có thể hợp sức đánh một trận, nhưng trong tình hình này, chúng ta... nên làm gì đây?”
Lâm Chính trầm mặc.
"Sư phụ, vết thương của anh cần bao lâu mới lành?"
Thương Lan Phúc vội hỏi.
“Một tiếng đồng hồ”.
“Một tiếng đồng hồ? Tôi sợ sẽ bị bọn họ gặm hết xương mất!”
“Anh dựa vào tôi, nhất định là rất khó, anh chỉ có thể dựa vào mình”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Tôi... nếu tôi tự mình làm được thì đã không nhờ sư phụ giúp đỡ!"
Thương Lan Phúc khóc không ra nước mắt.
Lâm Chính suy nghĩ, đột nhiên khoanh chân ngồi dậy, thay vì cưỡng ép chữa lành vết thương, anh lấy ra mấy cuốn sách Thương Lan Phúc đưa cho, bắt đầu đọc.
“Sư phụ... đã là lúc nào rồi, mà sư phụ còn đọc sách? Chúng ta giải quyết chuyện trước mắt đi!”
Thương Lan Phúc lo lắng, liên tục kêu lên.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ không để ý, tiếp tục đọc sách.
"Sư phụ?"
Thương Lan Phù sắp khóc thành tiếng.
Vẫn không có phản ứng.
“Thương Lan Phúc, anh biết vì sao tôi đến đây không? Vì tôi nghe nói, anh bị bố anh ép đến rừng rậm u minh, để tự tay báo thù, tôi đã lập tức dẫn người đến đây! Bây giờ, chúng ta nên giải quyết ân oán rồi! Anh yên tâm, tôi sẽ chém anh thành tám ngàn mảnh, không sót một mảnh nào”.
Chử Liệt Kỳ híp mắt cười, sau đó dẫn người đánh về phía Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc lập tức giơ kiếm chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng khi hắn liếc nhìn thanh kiếm gãy trong tay, ý chí chiến đấu vừa dâng trào lần nữa tiêu tan.
“Ha ha ha... Thương Lan Phúc, anh sẽ không dùng kiếm gãy đánh nhau với chúng tôi chứ?”
“Nếu tôi là anh thì sẽ ngoan ngoãn đầu hàng!”
Mọi người cười to, mặt đẩy vẻ giễu cợt và mỉa mai.
Thương Lan Phúc không nói gì, im lặng chờ đợi đối phương đi đến.
Lúc này, hắn một thân một mình!