Thuốc chó?
Ánh mắt Lâm Chính hoàn toàn bị sát ý ngập trời lấp đầy.
Trái tim cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng lý trí vẫn chưa bị thù hận che lấp.
Việc phải làm lúc này là giải cứu Lang Gia.
Những kẻ này đều là người bảo vệ long mạch, thực lực không phải là hạng xoàng, tự tiện ra tay, dù cho Lâm Chính chắc chắn sẽ giết hết bọn họ, thì cũng không thể đảm bảo có thể cứu Lang Gia ra ngoài an toàn.
“Giao người này cho tao, tao có thể trả mấy người này lại cho bọn mày”.
Lâm Chính lạnh lùng quát lên.
“Đổi người sao?”
Người dẫn đầu liếc nhìn mấy người bảo vệ long mạch bị Lâm Chính bắt giữ, trong ánh mắt đầy sự khinh thường và miệt thị.
“Thiên Khuê, chuyện gì đang xảy ra với đám phế vật bọn mày vậy? Tại sao lại bị người ngoài bắt giữ? Bọn mày làm Long tộc mất hết mặt mũi rồi!”
“Lăng Sương đại nhân, không phải là do chúng tôi vô dụng, mà vì người này cực kỳ quái dị, thực lực rất cao thâm! Tôi nói thật với anh, người này cũng biết long lực, hơn nữa, long lực của anh ta vô cùng đáng sợ và dâng trào! E rằng ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
Người tên là Thiên Khuê run rẩy hét lên.
“Thiên Khuê, mày thật láo xược!”
“Lăng Sương đại nhân của chúng ta là nhân vật như thế nào chứ, sao có thể không đánh lại một người ngoại tộc?”
“Rõ ràng là mày đang nói bậy nói bạ!”
“Đúng vậy, Thiên Khuê, đừng lừa dối mọi người!”
Người Long tộc ở sau lưng giận dữ hét lên.
Lâm Chính thấy thế, lập tức lên tiếng.
“Theo tao thấy, mày cũng chỉ là tên tép riu thôi, mày tên là Lăng Sương nhỉ? Là thủ lĩnh của bọn họ sao? Nực cười, tao đánh bại mày chỉ cần ba chiêu thôi!”
Lâm Chính nhìn chằm chằm Lăng Sương, lạnh lùng nói.
“Láo xược!”
Người tên Lăng Sương giận tím mặt, trông dáng vẻ như đang chuẩn bị liều mạng với Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó, vẻ giận dữ của gã bị một nụ cười đầy suy ngẫm thay thế.
“Há há há, oắt con, mày nghĩ là tao ngu hả? Muốn chọc tao giận rồi đánh một một với tao sao? Há há, mày mơ đi!”
Lăng Sương phá lên cười.
Lâm Chính nhíu mày thật chặt.
“Nhưng có thể bắt được đám người Thiên Khuê, chắc chắn là mày có thực lực, muốn dùng chiến thuật khích tướng với tao, sau đó bắt tao để đổi anh của mày chứ gì? Ý tưởng rất hay, chỉ tiếc là không lừa được tao!”
“Thuốc chó này có thể là một loại dược liệu thượng hạng, vốn dĩ bọn tao định dẫn nó về làm thuốc, nếu không phải là Văn Quyên tới báo cáo thì nó đã vào lò thuốc rồi!”
“Oắt con, tao cho mày một cơ hội, ngoan ngoãn thả người của bọn tao ra, bằng cách này, có thể bọn mày vẫn còn một con đường để sống, còn nếu không thả, bọn mày cũng sẽ trở thành thuốc chó của bọn tao!”
Lăng Sương lớn giọng chế nhạo, dáng vẻ đầy tự tin như đã nắm chắc được phần thắng.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh lùng: “Vậy có nghĩa là mày không quan tâm đến sự sống chết của đám người này sao?”
“Bọn chúng bị mày bắt là do bọn chúng vô dụng, chết thì chết, liên quan gì tới tao? Muốn dựa vào bọn chúng để bắt tao đầu hàng hả? Mơ đi!”
Lăng Sương cười khẽ.
Câu nói vừa dứt, sắc mặt đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều tái xanh, ngơ ngác nhìn.
Các tù binh của Long tộc này chính là con át chủ bài của họ đấy.
Không ngờ đối phương lại không thèm để ý.
Nếu đã như vậy, nên đối phó với đám người bảo vệ long mạch này như thế nào đây?
Nhưng vào lúc này.
Xoẹt!
Xoẹt!
Phập!
Đột nhiên Lâm Chính giơ kiếm lên, chém vào những người bảo vệ long mạch bị bắt một cách tàn nhẫn.
Theo từng nhát Tuyệt Thế Tà Kiếm chém xuống, cơ thể của bọn họ bắt đầu bị cắt ra.
Máu tươi văng tung tóe, ruột gan và thịt văng khắp nơi.
Tất cả người của Long tộc đều sửng sốt.
“Dừng lại!”
Lăng Sương cũng sững sờ trong chốc lát, vội vàng hét lên.
“Sao? Đau lòng hả?”
Lâm Chính dừng động tác lại, nghiêng đầu hỏi.
Mặt mày Lăng Sương u ám, nghiến răng nghiến lợi không lên tiếng.
“Mặc dù mày đã nhìn thấu chiến thuật khích tướng của tao, nhưng mày cho rằng tao không thể nhìn thấu thủ đoạn của mày sao? Muốn vờ như không quan tâm để tao thả những người này đi ư? Xin lỗi, mày tính toán sai rồi, nếu như mày không quan tâm đến bọn họ, thì bây giờ tao sẽ giết bọn họ trước mặt mày!”
Lâm Chính nói xong, lại muốn ra tay thêm lần nữa.
“Đợi một chút!”
Cuối cùng, Lăng Sương vẫn không thể nhẫn nhịn được, hét lên thêm một lần nữa.