Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thần y Lâm dùng tử châm để giúp mình có một thể chất tuyệt độc, giúp toàn bộ cơ thể là độc thì như vậy sẽ luyện ra được nhân hoàn. Nhân hoàn loại này là thứ muốn cũng không có được. Nếu tôi có thể phục dùng loại nhân hoàn này thì ít nhất có thể tăng thêm 10 năm tuổi thọ, hơn nữa còn có thể đạt tới mức thay da đổi thịt, thoát khỏi cảnh giới phàm tục thông thường. Tới khi đó, gọi tôi là thần tiên thì cũng không ngoa. Ha ha…”, người đàn ông bật cười, tỏ ra vô cùng đắc ý.

Các nguyên lão nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống.

“Chúc mừng bề trên thành thần”.

“Thành thần sao? Chắc chưa tới mức đó nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tôi đi lấy nhân hoàn, các người chờ ở đây đi”, nói xong, ông ta bèn bay về vùng mây độc vẫn chưa tiêu tan.

Đám đông nín thở. Mây độc chưa tan, người thường mà tiếp xúc chỉ có chết chắc. Chỉ có người bề trên là chẳng hề hấn gì. Những người còn lại của thôn đều tỏ ra sợ hãi và kính nể.

“Bề trên”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.

Người bên trên khựng bước, quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhan Tam Khai.

“Sao thế?”, ông ta hỏi.

Nhan Tam Khai chỉ trố tròn mắt, run rẩy chỉ về đám mây độc phía trước với đôi mắt sợ hãi giống như đang nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm lắm.

“Hả?", người bề trên cũng nhìn theo. Ông ta phát hiện, ở hướng mà Nhan Tam Khai đang chỉ có một bóng hình và cũng chính là nhân hoàn.

Thế nhưng lúc này bóng hình đó đang cử động. Hơn nữa hình như còn đang di chuyển về phía bọn họ.

“Cái gì?”

Người bề trên sững sờ. Cả hiện trường bàng hoàng.

“Không thể nào? Cậu ta…vẫn chưa chết sao?”

Tiếng kêu thất thanh vang lên. Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Khí độc khủng khiếp như vậy mà không khiến cậu ta bốc hơi được sao? Khả năng tồn tại của người này có phải là quá khủng khiếp không…

Mọi người cảm thấy hoảng sợ. Người bề trên ở gần đó thì chau mày. Họ thấy khí độc trước mặt khẽ dao động rồi được tách ra. Sau đó là bóng dáng một người dìu một thân hình nhỏ bé khác xuất hiện.

Hai người đó chính là Lâm Chính và Tiết Phù.

“Hả “.

“Tiết sư muội”

“Cô ấy vẫn còn sống sao?”

“Cô ấy được thần y Lâm cứu sống rồi”.

“Chuyện gì vậy? Tại sao thần y Lâm vẫn chưa chết?

“Với độc tố khủng khiếp như thế mà cậu ta…vẫn sống sao?”

“Lẽ nào đám độc đó không có tác dụng gì với cậu ta?”

“Phải làm sao đây?”, ai cũng tái mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ cảm giác não không thể hoạt động được nữa.

“Không thể nào!”, vài người bước tới, trố tròn mắt.

“Không thể nào! Sao cậu có thể khinh thường vạn luyện chi độc của tôi như vậy? Tại sao có thể khinh thường mây độc của tôi? Không thể?”, lúc này, ngay cả đến bề trên cũng không dám tin. Ông ta không thể chấp nhận được.

“Tôi đâu có khinh thường, mà thực tế là độc của ông..đã xâm nhập vào cơ thể của tôi rồi!”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Vậy tại sao cậu vẫn chưa chết?”, người bề trên trố tròn mắt.

“Nguyên nhất rất đơn giản, độc của ông đã hòa làm một với tôi rồi”.

“Hòa làm một sao?”, người đàn ông nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện nào như thế.

Thế nhưng một giây sau, cảnh tượng kinh hoàng cũng đã diễn ra. Lâm Chính ấn tay trước ngực.

Ngay sau đó một lượng lớn châm màu đen lòi ra từ cơ thể của anh. Toàn bộ số châm này đều ngấm độc, xuyên ra từ cơ thể anh và rơi xuống đất rào rào.

Số châm lên tới hàng vạn chiếc. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ tưởng như mình sắp nổ tung.

Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Lâm Chính đã làm gì thế? Anh đã dùng hàng vạn cây châm đâm vào cơ thể mình như vậy sao?

Vậy khác gì tự sát?

Cơ thể của một người có thể ghim được nhiều độc như vậy chắc?

Không ai dám tin…Cho tới lúc này, người bề trên đã phải há hốc mồm: “Cậu…cậu lợi dụng độc của tôi?”

“Đúng vậy?”

Lâm Chính gật đầu: “Lấy độc trị độc! Ai cũng biết điều đó. Tôi dùng tử châm chuyển cơ thể thành độc thể và biến thành độc nhân. Mặc dù không thể đối kháng được với mây độc nhưng có thể hấp thụ được độc tố từ nó. Tôi dùng độc tố được hấp thụ chống lại mây độc của ông. Cứ lặp lại như vậy thì tôi đã tạo ra được sự miễn dịch đối với mây độc của ông”.

Nghe thấy vậy, người bề trên vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã ra đất. Có những người sợ tới mức mềm xụi cả người.

Đến cả độc của mây độc mà cũng có miễn dịch sao. Lúc này thì cơ thể của Lâm Chính là loại cơ thể gì thế không biết?

Giờ thì thôn Dược Vương đối phó kiểu gì với anh đây?

“Thật không ngờ bề trên với thủ đoạn vô song không những không giết được cậu ta mà còn khiến cậu ta mạnh lên gấp bội. Vậy thì giờ còn cách gì có thể giết được cậu ta chứ?”, Nhan Tam Khai ngồi phịch xuống đất, miệng lầm bầm giống như người mất hồn.

Người thôn Dược Vương cũng hồn bay phách tán.

“Các người còn thủ đoạn gì nữa không? Nếu không có thì có phải giờ đến lượt tôi không nhỉ?”

Lâm Chính nhìn người bề trên. Anh đưa tay rút một cây châm ở trán ra. Cả cơ thể anh bỗng chốc trở nên trắng bệch, đồng tử hóa đen, tóc biến thành màu trắng bay trong gió.

Anh giống như một ma thần vậy.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK