Một đòn!
Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, trong đầu rối bời.
Đúng vậy.
Từ đầu tới cuối, Lâm Chính chỉ ra một đòn!
Sau khi Lâm Chính quyết định giao đấu với Thần Tướng, trong đầu bà ta hiện lên rất nhiều kết cục.
Hoặc là Lâm Chính bị Thần Tướng đánh bại, hoặc là hai bên đều thương vong, hoặc là Lâm Chính bị áp đảo, hoặc là Lâm Chính may mắn thắng được Thần Tướng, thậm chí là bà ta sẽ vào cuộc ngăn chặn trận chiến…
Đủ mọi giả thiết.
Nhưng bà ta chưa bao giờ ngờ rằng Lâm Chính lại có thể chiến thắng áp đảo vị Thần Tướng này.
Không!
Đây không phải là áp đảo!
Đây chẳng khác nào đơn phương đánh giết!
Một đòn đánh bại kẻ địch!
Thực lực hai bên hoàn toàn không cùng một cấp độ!
Khoảng cách lớn đến nỗi không thể so sánh.
“Thần y Lâm, đây là sự tự tin của cậu sao?”.
Thần Võ Tôn không khỏi tự giễu.
Xem ra bà ta rõ là lo lắng suông rồi.
Lâm Chính có bản lĩnh như vậy thì sao lại không thể đụng đến thiên kiêu hạng nhất?
Mọi người hoàn hồn lại, nhìn về phía Lâm Chính, ai cũng có vẻ mặt chấn động vô cùng rõ rệt.
“Đại nhân!”.
Những cao thủ Thánh Sơn có vẻ tuyệt vọng, kính hãi kêu lên.
Lâm Chính chậm rãi nhấc hai tay lên, nâng cao Thần Tướng đó lên lần nữa.
Mọi người nhìn thấy xương cốt trên người Thần Tướng đó đã bị đòn đánh vừa rồi đánh nát.
Ông ta đã mất đi sức chiến đấu, trở thành một tảng thịt đặt trên thớt của Lâm Chính.
“Thánh Sơn Thất Thần Tướng chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao?”.
Lâm Chính buông tay ra, lạnh nhạt nói.
Ầm!
Thần Tướng đó ngã ra đất, không động đậy được, chỉ có thể mở to mắt, cố hít thở.
“Khốn nạn!”.
Các cao thủ Thánh Sơn nghiến răng, nổi giận xông tới bao vây Lâm Chính.
“Thần y Lâm cẩn thận!”.
Mạn Sát Hồng vội vàng hét lên.
Ầm ầm ầm…
Nhưng giây lát sau, vài luồng sấm sét từ trên trời đánh xuống đám người kia.
Tất cả cao thủ Thánh Sơn đều bị sét đánh cháy đen ngã ra đất, người bốc khói.
“Cái gì?”.
Mọi người vô cùng kinh hãi.
“Sấm… Sấm sét?”.
“Thần y Lâm… tu luyện tiên pháp rồi sao?”.
Mọi người không ai hiểu nổi chiêu pháp của Lâm Chính.
Bọn họ vốn tưởng Thần Tướng đã là một nhân vật giống như thần tiên, nhưng bây giờ lại phát hiện người thật sự đáng sợ là thần y Lâm ở Giang Thành.
Đòn đánh này còn mạnh hơn sức mạnh của vực không biết bao nhiêu lần.
“Tay dẫn thiên lôi? Lại còn thực hiện trong nháy mắt… Ít nhất cũng phải là Thiên Kiếp Lôi Thân mới có thể làm được như vậy… Chẳng lẽ thần y Lâm đã tu luyện được Thiên Kiếp Lôi Thân? Không thể nào… Không thể nào…”.
Thần Võ Tôn cũng khó mà tin nổi, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, không ngừng lẩm bẩm.
“Đây là… sức mạnh của Cổn Thiên Lôi… Tôi từng nhìn thấy… Tôi từng nhìn thấy…”.
Thần Tướng nằm trên mặt đất dường như đã tỉnh táo lại, gào lên với Lâm Chính: “Cậu… Cậu biết thủ đoạn này từ lúc nào?”.
“Không lâu trước đây, ở Thiên Tính Gia”.
Lâm Chính ngồi xổm xuống, thản nhiên nói.
“Thiên Tính Gia?”.
Thần Tướng kia run rẩy, không tin nổi nhìn Lâm Chính: “Chẳng lẽ… nhóm của Cổn Thiên Lôi… là bị cậu giết?”.
“Phải”.
Lâm Chính trả lời rất thẳng thắn.
Thần Tướng kia ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
Ông ta không ngờ thần y Lâm ở Giang Thành lại đáng sợ như vậy, lại to gan như vậy, dám giết chết một Thần Tướng…
Đây là chuyện chưa từng xảy ra!
Trên thế gian này sao còn có người dám đối đầu với Thánh Sơn?
“Cậu… Cậu lại dám ngang nhiên đối đầu với Thánh Sơn chúng tôi! Cậu đang tìm đến cái chết! Cậu… Cậu không sợ thiên kiêu mạnh nhất trả thù sao? Cậu không sợ sao?", ông ta hét lên.
Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta, trong đôi mắt ấy thoáng có lôi ý và ánh lửa lập lòe. Anh đặt tay lên trán của Thần Tướng kia, im lặng một lúc lâu, chậm rãi hỏi: “Vậy Thánh Sơn các người… không sợ tôi sao?”.