Người này lại có khả năng nuốt hỏa diễm sao? Thật quá khủng khiếp.
Nếu vậy thì chẳng phải là đối phương có thể nuốt được cả lửa của Tịnh Thế Bạch Liên?
Nghĩ tới đây, Lâm Chính đột nhiên hiểu ra tại sao Tử Long Thiên lại không hề sợ hãi, thậm chí còn khinh thường anh. Bởi vì trong mắt ông ta, hỏa diễm là thứ vô dụng nhất.
Ngược lại, Lâm Chính thúc giục Tịnh Thế Bạch Liên khiến đối phương tưởng rằng anh có địch ý với mình khiến đối phương tức giận và quay qua giết anh. Tới nước này rồi thì Tử Long Thiên có thể trở thành ngư ông đắc lợi rồi.
Lâm Chính chỉ nheo mắt, cất Tịnh Thế Bạch Liên. Anh lùi qua một bên, lẳng lặng quan sát hai người chiến đấu. Tử Long Thiên thấy vậy bèn chau mày sau đó hừ giọng.
Lúc này...Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên. Tử Long Thiên bật lùi lại, đập vào đám ma nhân đằng sau mới dừng lại.
Ông ta ho khù khụ, mặt tái nhớt, cơ thể run rẩy, mất một lúc lâu mới đứng vững. Người đàn ông không hề tấn công dồn dập mà chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn Tử Long Thiên.
“Mỗi người có ba cơ hội khiêu chiến. Cậu đã sử dụng hai rồi, lần thứ ba nếu còn không rời đi thì tôi sẽ giết chết cậu đấy. Người trẻ, hoặc là rời khỏi đây, hoặc là chết, cậu tự lựa chọn đi”, ông cụ nói.
Không khí im lặng bao trùm khắp không gian. Tử Long Thiên không hề lên tiếng, chỉ ngồi xuống điều chỉnh lại khí tức. Thần y Lâm thấy vậy bèn bước lên.
“Tiền bối là?”
“Tôi là người canh mộ cho Đại Chấn Thiên Ma. Các người muốn lấy thi thể của ông ấy thì phải đánh bại tôi. Mỗi người có ba cơ hội, sau hai lần mà không đi thì chết”, ông cụ nói.
“Người canh mộ sao?”
Lâm Chính ngạc nhiên: “Nơi này cũng có thể canh mộ sao?”
“Tôi vốn là đệ tử của Đại Chấn Thiên Ma, sau khi ông ấy chết, nếu tôi chịu ở đây canh một 60 năm thì tu vi sẽ được truyền thừa. Giờ chỉ còn thiếu 4 năm là tôi có thể rời khỏi đây. Chỉ cần tôi còn ở đây thì các người không thể động vào cơ thể của ông ấy”, ông cụ nói.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, nhìn về hướng Tử Long Thiên: “Tử Long Thiên, ông muốn lấy thi thể của Đại Chấn Thiên Ma để đối phó với tôi sao? Nếu là như vậy thì chắc là ông không đạt được mục đích rồi”.
"Chưa chắc"
Tử Long Thiên nhếch miệng cười: “Cậu tưởng tôi hai lần vừa rồi thất bại sao. Cậu sai rồi. Hai lần vừa rồi chỉ là bước đệm thôi. Trên người đối phương đã có ma ấn của tôi. Giờ tôi chỉ cần thêm một ma ấn thứ ba thì dù ông ta có mạnh tới mức nào cũng sẽ bị ma ấn của tôi không chế và bị tôi giết chết. Thi thể của Đại Chấn Ma Thiên, tôi lấy chắc rồi. Đợi sau khi tôi lấy được và chiếm hữu được năng lượng của ông ta thì ha ha... Tịnh Thế Bạch Liên làm gì được tôi?”
Đại Chấn Thiên Ma lựa chọn chôn thi thể ở đây, hơn nữa đệ tử của ông ta không hề sợ mà còn hấp thụ được hỏa diễm thì có thể thấy tu pháp của Đại Chấn Thiên Ma có liên quan tới lửa. Nếu có được truyền thừa của ông ta thì e rằng Tử Long Thiên thật sự sẽ không phải sợ Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Lâm Chính đanh mặt, sát ý bỗng trỗi dậy. Anh khởi động nội lực, chuẩn bị quyết chiến một trận với Tử Long Thiên. Đúng lúc này một luồng sát khi cực mạnh bao lấy Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, quay qua nhìn ông cụ.
“Nơi Đại Chấn Thiên Ma ngủ, cấm người ngoài chém giết. Nếu các người không đánh bại được tôi thì mau mau rời đi. Nếu không tôi sẽ giết chết đấy”, ông cụ hét lên.