Thiệp mời?
Đương nhiên Lâm Chính không có.
Anh định lên tiếng, Bích Trân ở bên cạnh đã vội vàng lấy ra một tấm thiệp nhăn nheo đưa tới.
“Chúng tôi là người của Diệu Thủ Cốc, hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ gia chủ, mong anh bạn tạo điều kiện!”.
“Diệu Thủ Cốc?”.
Người đó sửng sốt một lúc, nhìn thiệp mời, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ: “Các người vào trong đi”.
“Cảm ơn”.
Bích Trân thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính không lên tiếng.
Anh nhìn ra thiệp mời cũng chia đẳng cấp, có thiệp mời thêu viền vàng tơ bạc, cao cấp xa hoa. Những người này nhìn vào cũng cung kính với chủ nhân thiệp mời. Nhưng thiệp mời của Diệu Thủ Cốc lại vô cùng sơ sài, có lẽ đến thế gia Nam Cung cũng không được xem trọng.
Nhưng có thể vào trong là đủ rồi.
“Giáo chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”, Lưu Mã đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng hỏi.
“Đi theo đám người Bích Trân trước. Chúng ta đến đây là vì thuốc giải, nhưng người của thế gia Nam Cung chắc chắn không thể hai tay dâng thuốc giải cho chúng ta. Cho nên chúng ta cứ dùng thủ đoạn mạnh là được, không cần phải giao thiệp với bọn họ, không có ý nghĩa gì cả!”, Lâm Chính nói.
“Vậy được, tôi sẽ cho người phân tán ra các phía!”.
“Ừ!”.
Lâm Chính gật đầu.
Xuyên qua hang động, quả nhiên bên trong rất rộng rãi.
Sau núi là những tòa kiến trúc cổ xưa tinh xảo đẹp đẽ, khung cảnh tao nhã, rất nhiều người quái dị đang đi lại ở trong này.
Những tòa kiến trúc này được bao quanh bởi núi, đúng là thế ngoại đào nguyên.
Bích Trân tìm được quản gia của thế gia Nam Cung, bày tỏ ý muốn cầu kiến gia chủ. Mặc dù Diệu Thủ Cốc không phải tông phái gì lớn, nhưng người của thế gia Nam Cung vẫn nể mặt Diệu Thủ lão nhân, mời đám Bích Trân vào sảnh chính trò chuyện.
“Anh Lâm, nếu anh đến đây để ôm được người đẹp về thì đi cùng tôi đi, để gia chủ quen mặt, có lẽ sẽ có vài phần cơ hội cũng không chừng”, Bích Trân mỉm cười nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, không từ chối.
Sảnh chính của thế gia Nam Cung rất lớn, lúc này đã có hơn trăm người đang ngồi.
Bọn họ uống trà, trò chuyện gì đó.
Bọn họ đều là những nhân vật có mặt mũi, nếu không cũng sẽ không được sắp xếp vào đây, được gia chủ đích thân tiếp đón.
Lâm Chính, Bích Trân, Lưu Mã và An Viên được xếp ở vị trí gần cửa.
Đây là vị trí ít quan trọng nhất, ít được người ta chú trọng nhất.
Bích Trân cũng biết trọng lượng của Diệu Thủ Cốc, thế nên cũng không nói gì nhiều.
Ngược lại, Lưu Mã hơi tức giận.
“Khốn kiếp, thế gia Nam Cung lại dám đối đãi với Đông Hoàng Giáo chúng ta như vậy! Giáo chủ, tôi thấy chúng ta đừng khách sáo với bọn họ nữa, gọi gia chủ của bọn họ ra luôn đi!”, Lưu Mã nhỏ giọng nói.
“Đừng nóng nảy!”, Lâm Chính uống ngụm trà, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ không thay đổi gì nhiều.
Lưu Mã thở dài, chỉ đành từ bỏ.
Nhưng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
“Các người là ai? Vì sao lại ngồi chỗ của tôi?”.
Lâm Chính và Bích Trân nhìn sang phía người nói.
Lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vest bụng phệ ngạc nhiên nhìn bọn họ.
"Chỗ của anh?”, Bích Trân vội vàng đứng dậy, cười gượng nói: “Thưa anh, anh có lầm không? Đây là quản gia của nhà Nam Cung sắp xếp chúng tôi ngồi ở chỗ này”.
“Quản gia nhà Nam Cung sắp xếp từ lúc nào?”.
“Ngay vừa nãy”.
“Vừa nãy? Hừ, cô cảm thấy có khả năng đó không? Chín giờ sáng tôi đã đến đây, vẫn luôn ngồi ở đây. Vừa nãy tôi chỉ đi vệ sinh, các người lại ngồi vào chỗ tôi? Các người có ý gì?”, người đàn ông chỉ vào Bích Trân và Lâm Chính, quát mắng: “Các người mau cút đi cho tôi, nghe thấy chưa? Nếu không cút, tôi sẽ cho các người biết tay!”.
“Khốn nạn! Mày nói cái gì?”, Lưu Mã nổi giận, đột nhiên đứng dậy quát lên.
Bích Trân và An Viên cũng tức giận.
Người này thật không có lễ nghĩa gì.
“Ô hô, ông còn dám gây hấn? Ông có biết tôi là ai không? Có tin bây giờ tôi sẽ khiến các người chết ở đây luôn không!”, gã bụng phệ tức giận quát.
“Thế à? Vậy tao thử xem sao, xem ai sống ai chết!”.
Lưu Mã không nhẫn nại được nữa, đi ra khỏi chỗ ngồi định động tay.
“Ái chà, ông cũng ghê gớm đấy! Được, để tôi xem xem ông có bản lĩnh gì!”, gã bụng phệ tỏ ra khinh thường, thậm chí còn đưa mặt đến trước mặt Lưu Mã, khiêu khích: “Ông giỏi vậy thì đánh tôi xem! Dám đánh tôi không? Đồ hèn nhát! Dám không? Nếu không dám thì mau cút đi cho tôi! Cút đi! Ha ha ha…”.
“Con mẹ mày chứ cút!”.
Lưu Mã không hề do dự, tát cho người đó một bạt tai.
Bốp!
Tiếng tát tai giòn giã vang lên khắp sảnh chính.
Gã bụng phệ ngã ra đất, trên mặt là dấu tay đỏ chót.
Khách khứa trong sảnh chính đều dừng nói chuyện, nhìn về phía này.
Người của thế gia Nam Cung ở ngoài cũng chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Quản gia nhà Nam Cung bước nhanh vào sảnh chính, thấp giọng quát.
Gã bụng phệ kia lại bò dậy từ dưới đất, níu lấy quản gia Nam Cung khóc lóc: “Quản gia, ông phải làm chủ cho tôi! Những người này vô duyên vô cớ đánh tôi! Đánh tôi trước mặt mọi người!”.
“Cái gì?”.
Quản gia nhà Nam Cung sầm mặt, nhìn về phía Lâm Chính: “Là ai ra tay?”.
Bích Trân thấy vậy sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
An Viên cũng sửng sốt, run lẩy bẩy, không biết nên làm sao.
“Tôi ra tay đấy! Có vấn đề gì sao?”.
Không đợi Lưu Mã lên tiếng, Lâm Chính đã nói thẳng.
“Cậu ra tay?”, quản gia nhà Nam Cung liếc nhìn Lâm Chính, khẽ nói: “Cậu có biết ra tay ở nơi này có nghĩa gì không?”.
“Có nghĩa gì?”.
“Có nghĩa cậu hoàn toàn không xem thế gia Nam Cung ra gì”, quản gia lạnh lùng nói.
“Vậy ông sai rồi!”, Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi đã cho thế gia Nam Cung đủ thể diện! Nếu không, tôi không chỉ đánh gã mà đã giết gã rồi, ông hiểu không?”.
***
Bộ truyện đồng tác giả "Đệ nhất thần y" vừa ra mắt, mong nhận được sự ủng hộ và yêu thích của độc giả. Chân thành cảm ơn!