Thẩm Ngọc Minh và anh Mai đã chờ ở vườn hoa phía sau từ lâu.
Quản gia lập tức báo với gia chủ nhà họ Thẩm, bảo ông ta sắp xếp cao thủ đến tiếp ứng, đồng thời tất cả các nhân viên bảo vệ và võ sĩ của khu biệt thự đều chạy đến mai phục xung quanh vườn hoa phía sau.
Bọn họ không dám khinh thường.
Dù sao cũng không ai biết người của Dương Hoa đột nhiên đến để làm gì.
Thẩm Ngọc Minh vô cùng lo lắng.
Tô Dư do chính tay anh ta hại chết, sở dĩ anh ta vội vàng rời khỏi Giang Thành là vì không muốn đối mặt với lửa giận của Chủ tịch Lâm, nhưng không ngờ Chủ tịch Lâm lại đuổi tới tận đây.
Thẩm Ngọc Minh vốn muốn tránh mặt, nhưng anh Mai kia lại tràn trề tự tin, cảnh cáo anh ta cũng vô ích.
Nếu đã vậy thì Thẩm Ngọc Minh cũng chỉ có thể thấp thỏm ở lại.
Đúng lúc này, quản gia dẫn một đoàn người đi về phía vườn hoa phía sau.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính.
Nhìn thấy người đứng đầu Dương Hoa đến, ai nấy đều nín thở.
Từ Thiên và một ông lão đi sau anh.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, bước tới ngồi xuống.
Dáng vẻ không khách sáo chút nào.
Thẩm Ngọc Minh nhíu mày.
Còn anh Mai kia thì bật cười.
"Ha ha ha, đây chính là Chủ tịch Lâm sao? Đúng là khí vũ hiên ngang!".
“Thẩm Ngọc Minh hả? Anh lại đây”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nói với Thẩm Ngọc Minh đang ngồi bên cạnh anh Mai.
Hơi thở của Thẩm Ngọc Minh như nghẹn lại, nhưng sao anh ta có thể ngoan ngoãn bước tới chứ, chỉ trầm giọng hỏi: "Chủ tịch Lâm bất ngờ đến đây, không biết là có chuyện gì?".
"Tìm anh tính sổ", Lâm Chính nói thẳng.
"Tính sổ? Tính sổ cái gì?", Thẩm Ngọc Minh giả ngu hỏi lại.
Nhưng Lâm Chính không phải là người thích nhiều lời, anh dập tắt điếu thuốc rồi đi về phía Thẩm Ngọc Minh.
Anh ta nín thở, vội vàng lùi lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lao nhanh tới, xòe tay ra chộp lấy đầu anh ta.
"A!".
Thẩm Ngọc Minh gần như là hét lên chói tai, điên cuồng lùi lại.
Nhưng tay của Lâm Chính còn chưa chạm tới, thì một cú đấm đã đấm vào lòng bàn tay anh.
Bốp!
Lâm Chính khựng lại.
Chủ nhân của nắm đấm kia lùi lại mấy bước, cơ thể lảo đảo, bước chân có chút không vững.
"Hử?".
Lâm Chính nhìn kĩ, mới phát hiện người ra tay chính là anh Mai kia.
Cùng lúc đó, tất cả nhân viên bảo vệ ở gần vườn hoa phía sau đều xông ra, ai nấy rút súng chĩa vào Lâm Chính. Rất nhiều võ sĩ cũng chạy tới, chặn trước mặt Thẩm Ngọc Minh.
Chỉ trong mấy giây, Lâm Chính đã rơi vào vòng vây, bốn phía là địch.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Người của Dương Hoa đến cùng anh cũng không có vẻ gì là sợ sệt.
"Anh là ai?", Lâm Chính hỏi anh Mai.
"Tôi tên Mai Giang Lâm! Thần y Lâm, rất vui được gặp cậu", người đàn ông khẽ cười nói.
"Mai Giang Lâm? Chưa từng nghe tới", Lâm Chính lắc đầu.
"Chủ tịch Lâm, ân sư của Mai Giang Lâm này chính là Ma Đầu Sáu Tay Huyết Nam Ngục. Huyết Nam Ngục là ma đầu đương thời, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người vô số. Người của chính phái võ đạo ai cũng căm thù sợ hãi ông ta. Không ngờ nhà họ Thẩm lại có dây dưa với tên ma đầu Huyết Nam Ngục này", ông lão ở đằng sau khàn giọng nói.
"Vậy sao?", sắc mặt Lâm Chính không có gì thay đổi.
Mai Giang Lâm kia nhìn ông lão, khẽ cười nói: "Vẫn là ông có mắt nhìn, không giống một số người, danh tiếng như cồn, nhưng kiến thức nông cạn. Đó chẳng phải là hạng hữu danh vô thực sao?".
Nghe thấy thế, người của Dương Hoa đều tức giận bất bình.
Rõ ràng là Mai Giang Lâm đang mỉa mai Lâm Chính.
Đúng là to gan.
"Chàng trai trẻ, thủ đoạn của thần y Lâm cậu không tưởng tượng được đâu, đừng tưởng cậu có sư phụ cậu bảo vệ thì không ai dám động đến. Cậu phải biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn", ông lão lắc đầu nói.
"Hừ, nếu ông đã biết đại danh của sư phụ tôi, thì chắc là cũng biết thực lực của ông ấy. Ông nghĩ sư phụ của tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?", Mai Giang Lâm nheo mắt hỏi.
"Tuy sư phụ cậu nổi tiếng hung ác, nhưng thực lực cũng chỉ có vậy. Nếu đánh nhau thật thì tôi cũng có thể so được vài chiêu với ông ta", ông lão khàn giọng nói.
"Ông nói cái gì?", Mai Giang Lâm tỏ vẻ không vui, lạnh lùng hừ một tiếng: "Này lão già, ông là ai mà ngông cuồng thế hả?".
"Tôi là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo, cậu từng nghe tới chưa?", ông lão bình tĩnh nói.
"Gì cơ?".
Mai Giang Lâm biến sắc, hơi thở như nghẹn lại.
Đông Hoàng Giáo?
Thái thượng trưởng lão?
Chuyện này là sao? Tại sao Đông Hoàng Giáo lại nhúng tay vào chuyện này?
Đầu óc Mai Giang Lâm có chút hỗn loạn.
Anh ta chưa bao giờ nghe đến Nguyên Tinh.
Nhưng Đông Hoàng Giáo thì biết, hơn nữa thái thượng trưởng lão của một đại giáo như vậy... thì sao có thể là người bình thường chứ?
"Được rồi Nguyên Tinh, đừng phí lời với anh ta nữa".
Lâm Chính cất bước đi về phía Mai Giang Lâm: "Nếu đã đến đây thì tôi cũng nên tính cho hết nợ".
"Chủ tịch Lâm, cậu muốn làm gì?", Mai Giang Lâm nghiến răng nói.
"Nếu anh không muốn chết thì hãy lập tức rời khỏi đây, nếu tiếp tục ngăn cản tôi thì cho dù sư phụ anh là Ma Đầu Sáu Tay ở đây tôi cũng giết".
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sát khí ngùn ngụt.