Lâm Chính liếc mắt nhìn sang.
Năm bóng người có khí tức đáng sợ đang đi về phía hai người họ.
Năm người lần lượt rút kiếm từ bên hông, ánh mắt hung dữ nhìn hai người họ.
Là cao thủ của phủ Thương Lan!
“Chạy!”
Cầm Kiếm Nữ không chút do dự, nắm lấy tay Lâm Chính, chạy ra ngoài.
“Đuổi theo!”
Năm tên cao thủ Thương Lan lập tức thúc giục khí kình chạy như bay.
“Ồ, bị truy đuổi rồi à?”
Dường như Ám Minh Nguyệt đã chú ý đến động tĩnh bên này, cô ta khịt mũi nói: “Không chỉ đắc tội với Thương Lan Võ Thần, lại còn dám đến đây, thật sự cho rằng người của phủ Thương Lan dễ bắt nạt sao?”
“Cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Người hầu của Ám Thiên Võ Thần tò mò hỏi.
“Không có gì”.
Ám Minh Nguyệt lắc đầu, tiếp tục nhìn Diệp Viêm.
“Đến lúc rồi”.
Lúc này, Diệp Viêm từ từ mở mắt, giơ hai tay lên.
Keng!
Một thanh kiếm trắng xuất hiện.
Nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện thanh kiếm này lại được làm từ xương!
“Diệp Viêm, anh chuẩn bị ra tay sao?”
Ám Minh Nguyệt lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, nhẹ nhàng cười nói: “Chúng ta cùng lên đi!”
“Không, một mình tôi lên là được rồi”.
Diệp Viêm nói: “Cô giúp tôi cướp trận”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, không hiểu ý nghĩa của mấy lời này, kinh ngạc hỏi: “Cướp trận gì cơ?”
“Tôi cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang dán chặt vào tôi, không biết bọn họ có quấy rầy hành động của tôi hay không, cô giúp tôi xử lý, nếu trong lúc tôi ra tay có người quấy rầy thì thay tôi giết bọn họ!”
“Ha, bọn họ to gan vậy sao?”
Ám Minh Nguyệt cười khẩy, nhìn bốn phía nói: “Diệp Viêm, anh đi trước, kẻ nào dám phá hỏng quy tắc tấn công anh thì tôi sẽ giết bọn họ!”
“Ừ”.
Diệp Viêm khẽ gật đầu, sau đó nhấc chân lao về phía tượng đá.
Thấy Diệp Viêm ra tay, hô hấp của tất cả mọi người căng cứng.
Những người bị Lâm Chính kích động đều đồng loạt xông lên.
“Làm gì vậy hả? Cút cho tôi, tất cả lùi về sau!”
Ám Minh Nguyệt lập tức rút kiếm, hét lớn.
Mọi người thấy vậy, vô cùng sửng sốt.
Thanh kiếm chứa từng sợi khói đen, giống như Tu La Tà Kiếm!
“Là kiếm của Ám Thiên Võ Thần!”
“Trời ơi, Ám Thiên Võ Thần đại nhân lại giao kiếm cho cô Ám Minh Nguyệt!”
“Vậy... ai dám chống lại cô Ám Minh Nguyệt chứ?”
Không ít người líu lưỡi không nói nên lời.
Nhưng những người khao khát được đến tầng ba Long Cung đều không bỏ cuộc.
Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Viêm, nhốn nháo ra tay.
Sau khi Diệp Viêm xông vào, tượng đá bắt đầu di chuyển.
Kiếm quang kinh khủng tiếp tục tấn công hắn.
Nhưng tốc độ của Diệp Viêm nhanh hơn, kiếm trong tay linh động phóng khoáng, vung lên không trung.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...
Từng tiếng va chạm vang lên.
Chặn được rồi!
“Ôi!”
Mọi người đều thốt lên, kinh ngạc trước kiếm kỹ siêu việt của Diệp Viêm.
Nhưng Diệp Viêm không chỉ mạnh về kiếm kỹ, một tay hắn vung lên.
Vèo vèo vèo. . .
Vô số châm bạc lơ lửng xung quanh, tựa như sao băng xoay tròn xung quanh hắn, không ngừng đâm vào cơ thể, cường hóa thân xác, chữa trị vết thương.
Trong lúc nhất thời, tượng đá không giết được Diệp Viêm!
Diệp Viêm ngay lập tức tiếp cận tượng đá từng chút một.
“Hay!”
Trong mắt Ám Minh Nguyệt tràn đầy vui sướng, vô cùng phấn khích.
“Cô chủ! Đi thôi!”
Người hầu của Ám Thiên Võ Thần đứng bên cạnh lập tức hét lên.
Ám Minh Nguyệt gật đầu, chuẩn bị đi theo Diệp Viêm, tiến vào tầng ba.
Nhưng vào lúc này, không biết ai hét lên.
“Các anh em, thời cơ đã đến! Tiến lên!”
“Tiến lên!”
Ngay lập tức, mọi người ồ ạt lao về phía tượng đá.
Ám Minh Nguyệt giật mình, lập tức hét lớn: "Dừng lại cho tôi!"
Dứt lời, cô ta rút ra Tà Kiếm, chém về phía đám đông.
Nếu là lúc trước, mấy chục người không đủ để Ám Minh Nguyệt giết.
Nhưng lần này, hàng trăm người tràn lên như ong vỡ tổ, cô ta không thể giết họ bằng một nhát kiếm.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Sắc mặt Diệp Viêm khẽ thay đổi, vội vàng rút lui.
Nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Tượng đá đánh vào ngực Diệp Viêm, chém một nhát kiếm.
Kiếm quang đáng sợ giống như chém nát không gian!
Cùng lúc đó.
Trước góc rẽ của đường hầm.
Lâm Chính kéo theo Cầm Kiếm Nữ đang định chạy tiếp.
“Người anh em, anh làm gì vậy, mau trốn đi!”
Cầm Kiếm Nữ kêu lên.
“Không cần trốn, nếu người của tộc Thương Lan đến, cứ giải quyết hết là được!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Người anh em, năm người này do đích thân Thương Lan Võ Thần huấn luyện. Nếu năm người cùng nhau tấn công, cho dù là Thương Lan Thiên Tuyệt cũng chưa chắc đối phó được! Sao anh lại liều lĩnh như vậy?”
Lòng Cầm Kiếm Nữ như lửa đốt nói.
“Không sợ”.
Lâm Chính lắc đầu.
Ngay lúc này, năm người lao đến, vây quanh hai người.
“Lần này xem hai người chạy đi đâu!”
Một người trong số đó nâng kiếm lên lạnh lùng nói, sức mạnh phi thăng dâng trào khắp cơ thể.
Luồng sức mạnh này khiến người khác hít thở khó khăn, còn mạnh hơn Cầm Kiếm Nữ mấy lần.
Mặt Cầm Kiếm Nữ trắng bệch, run lẩy bẩy không biết làm sao.
“Dám xúc phạm cậu chủ, mạo phạm Võ Thần đại nhân, các người đáng chết!”
“Chịu chết đi, tôi sẽ lấy đầu các người nộp cho Võ Thần đại nhân!”
Đám đông hò hét, đằng đằng sát ý, muốn ra tay.
Sắc mặt Lâm Chính không cảm xúc, giơ kiếm định chém.
Nhưng vào lúc này, có tiếng quát vang lên.
“Tôi xem ai dám ra tay?”
Giọng nói này vừa dứt, cả năm người đều sững sờ.
Quay đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào Thương Lan Phúc đã xuất hiện ở cửa đường hầm.
“Cậu Thương Lan?”
Sắc mặt năm người thay đổi.
“Sư phụ, tôi đến muộn rồi!”
Thương Lan Phúc chạy đến, cúi chào Lâm Chính.
“Sư phụ?”
Cầm Kiếm Nữ ngẩn tò te.
“Sao giờ anh mới đến?”
Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc đi đến, tò mò hỏi.
“Tôi lo lắng cho sự an nguy của sư phụ, đi loanh quanh ở tầng một mấy vòng, nhưng không thấy sư phụ đâu nên lập tức lên tầng hai tìm, may mắn đến kịp lúc!”
Thương Lan Phúc cười nói.
“Anh có lòng rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
“Sư phụ, tôi không biết Thương Lan Thiên Tuyệt đang ở đâu, tôi nghĩ sư phụ không nên ở đây quá lâu! Mấy người này giao cho tôi, mau rời khỏi Long Cung!”
Thương Lan Phúc rút kiếm, trầm giọng nói.
“Thương Lan Thiên Tuyệt đã chết rồi”.
Lâm Chính chợt nói.