Xe gần đến cổng, đám Từ Thiên dẫn đường đã dừng lại, xuống xe đi vào cổng.
“Bọn họ làm cái gì vậy?”.
Louis tỏ vẻ nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
“Anh Louis, anh không biết sao? Học viện Huyền Y Phái có một quy định, không được lái bất cứ chiếc xe nào vào trong học viện, một là suy nghĩ cho sự an toàn của bệnh nhân trong học viện, hai là lo rằng xe vào quá nhiều sẽ cản đường của xe cứu thương”.
Lý Nông Yến cười nói.
“Còn có quy định như vậy sao?”.
Louis cười khinh miệt: “Mặc kệ bọn họ, cứ lái vào đi”.
“Anh Louis, làm vậy chỉ sợ sẽ chọc giận thần y Lâm!”.
Giám đốc Vương có chút lo lắng nói.
“Sợ gì chứ? Có anh Louis ở đây, một thần y Lâm tép riu là cái thá gì?”.
Lý Nông Yến ở bên cạnh tỏ vẻ khinh thường.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Chiếc xe lái thẳng vào trong học viện.
Đám Từ Thiên đang đi về phía phòng thuốc của Lâm Chính thấy thế đều nhíu mày.
Nhưng không ai nói gì.
Két!
Những chiếc xe con màu đen này nhanh chóng dừng trước tòa nhà chính giữa của học viện.
“Thần y Lâm của các ông đâu?”.
Lý Nông Yến thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét lên với Từ Thiên đang đi tới.
“Cô nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện, rất nhiều bệnh nhân đang nghỉ ngơi”.
Từ Thiên lập tức lên tiếng nhắc nhở.
“Hừ, chẳng phải thần y Lâm của các ông muốn gặp chúng tôi sao? Bây giờ chúng tôi hơi to một tý đã bị nói? Vậy lát nữa thần y Lâm nói chuyện với chúng tôi thì chúng tôi im luôn cho xong, kẻo lại làm phiền đến bệnh nhân ở đây”.
Lý Nông Yến cười nói đầy quái gở.
Tuy thần y Lâm có địa vị siêu phàm ở Giang Thành, nhưng cô ta tin Louis đến từ nước ngoài chắc chắn có thể áp chế được anh.
Cho dù không áp chế được, thì chắc chắn thần y Lâm cũng không dám ra tay với những người này.
Từ Thiên không nói gì, chỉ khàn giọng đáp: “Mời đi theo tôi”.
Dứt lời, ông ta liền đi về phía phòng thuốc.
Một đoàn người ngậm thuốc lá hút xì gà đi theo.
Cốc cốc cốc.
Từ Thiên dè dặt gõ cửa.
“Mời vào!”.
Bên trong vang lên giọng nói của Lâm Chính.
Từ Thiên lập tức đẩy cửa tiến vào.
“Chà! Nơi này lớn quá!”.
“Mau nhìn kìa, đó là đỉnh lò để luyện đan sao? Vãi, cao thật đấy! Chắc phải bằng hai tầng nhà đấy nhỉ?”.
“Đây chính là nơi làm việc ngày thường của thần y Lâm sao?”.
Bọn họ nhìn Đông ngó Tây, mồm năm miệng mười kêu lên kinh ngạc, tay chân sờ mó giá thuốc bên cạnh không chút khách khí.
Từ Thiên thấy thế thì cuống lên, định quát bọn họ, nhưng bị Lâm Chính nháy mắt ngăn lại.
Toàn thân Tina run rẩy, lặng lẽ đứng ở phía sau đám người, cúi đầu không dám lên tiếng.
“Ơ? Là anh?”.
Đúng lúc này, giám đốc Vương nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh lò thuốc, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Chà! Đây chẳng phải thằng ăn hại nổi tiếng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng ta sao? Sao cậu lại ở đây?”.
Lý Nông Yến liếc thấy Lâm Chính cũng có chút kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng tỏ thái độ quái gở.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm Lý Nông Yến, bình tĩnh đáp: “Cô muốn biết tại sao không?”.
Lý Nông Yến sửng sốt, vô thức hỏi: “Tại sao?”.
“Bởi vì chỗ này chính là nơi làm việc của tôi”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đờ người ra.
Giám đốc Vương phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Lâm Chính! Hóa ra anh vẫn luôn ở học viện Huyền Y Phái làm việc cho thần y Lâm!”.
“Ái chà chà, đúng là không thể coi thường anh được! Không ngờ anh lại tìm được mối ngon như vậy!”.
“Chậc chậc chậc, thảo nào dạo này thấy anh bỗng dưng oai thế, chắc là nhờ chuyện này”.
Mấy kẻ phản bội của công ty Quốc tế Duyệt Nhan cười nói đầy quái gở.
“Hừ, loại vô dụng như cậu mà thần y Lâm cũng cần à? Chắc không phải anh ta muốn lợi dụng cậu để tiếp cận Tô Nhu đấy chứ? Lâm Chính, vì tiền đồ mà ngay cả vợ mình cậu cũng có thể bán đứng? Đúng là loại không ra gì!”.
Lý Nông Yến khinh bỉ cười khẩy, lời nói như dao cứa.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười lớn.
“Ha ha ha!”.
Trong phòng thuốc vang lên tiếng cười sặc sụa.
Nhưng sắc mặt Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, chờ tiếng cười của bọn họ nhỏ đi, anh mới chậm rãi lên tiếng.
“Tôi không làm việc cho thần y Lâm! Tôi chỉ làm việc cho chính tôi!”.