Sáng sớm hôm sau.
Đình viện nhà họ Lương.
“Mẹ nuôi, con phải về Giang Thành rồi, lần sau sẽ đến thăm mẹ”.
Lâm Chính đặt lên bàn một ít thuốc viên mà anh cố ý mang đến, anh cười thản nhiên: “Thuốc này cách ba ngày mẹ uống một lần, có thể giúp mẹ khỏe mạnh, tăng cao tuổi thọ”.
“Con ơi, con có lòng rồi, mẹ không cần sống lâu, mẹ chỉ hy vọng con có thể bình an, vui vui vẻ vẻ, như vậy là đủ rồi”.
Lương Thu Yến nở nụ cười hiền lành, bà ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vã lấy một chiếc áo khoác mới tinh từ trong tủ đồ, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là mẹ làm cho con, con mặc vào đi, về Giang Thành phải sống tốt nhé, có thời gian thì gọi điện cho mẹ”.
Lương Thu Yến vui vẻ nói.
Lâm Chính sờ áo khoác trên người, cảm nhận được từng đường kim mũi chỉ, trong lòng dạt dào ấm áp.
“Mẹ, mẹ chủ ý giữ gìn sức khỏe…”
“Đi đi”.
Lương Thu Yến cười bảo.
Lâm Chính gật đầu, nói với Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp đứng bên cạnh: “Hai em phải chăm sóc tốt cho mẹ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”.
“Em biết rồi, anh”.
Lương Huyền Mi nói.
“Anh, em theo anh đến Giang Thành có được không?”
Lương Huyền Mi lau mắt, lưu luyến không rời, nói.
“Đợi em tốt nghiệp rồi thì tới Giang Thành tìm anh, đương nhiên, nếu rảnh em cũng có thể đến, đi máy bay chỉ mất có hai tiếng, rất tiện lợi”.
Lâm Chính sờ đầu cô ta, nói.
“Được thôi”.
Lương Tiểu Điệp chu miệng.
Lâm Chính đi khỏi đình viện, tạm biệt với những người nhà họ Lương khác, sau đó đi về phía cửa lớn.
Cửa lớn đậu một chiếc Maserari màu đỏ.
Người ngồi ở ghế lái là Lương Hồng Anh.
“Đi thôi, tôi đưa anh đến sân bay”.
Lương Hồng Anh đeo kính râm, lườm anh một cái.
Lâm Chính mỉm cười, quả thật không khách sáo, ngồi thẳng lên xe, xe chạy thẳng một đường đến sân bay.
“Lâm Chính, nhờ phúc của anh, công ty của tôi được giữ vững rồi, tôi tin sau này sẽ càng ngày càng tốt”.
Lương Hồng Anh cười nói.
“Vậy thì tốt”.
“Đúng rồi, anh về Giang Thành là vì có chuyện gì gấp sao? Tại sao lại vội vàng như thế?”
“Bên phía Thương Minh có lẽ sắp có người đến rồi”.
“Thương Minh sao?”
Lương Hồng Anh ngẩn ngơ, nhưng hiển nhiên là Lâm Chính không muốn nói nhiều.
Anh không muốn kéo người nhà họ Lương vào chuyện này, ít nói với bọn họ là sự bảo vệ tốt nhất.
Lương Hồng Anh nhìn rõ mồn một, cô ta cũng hiểu rằng đây không phải là chuyện cô ta có thể tìm hiểu, nên cô ta không hỏi lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, hôm nay người nhà họ Lâm đã đến đây”.
Lâm Chính đang khép hờ mắt, đột nhiên mở ra.
“Nhà họ Lâm à?”
“Đúng vậy, bọn họ muốn biết chuyện giữa nhà họ Lương và nhà họ Hàn tại sao đột nhiên lại được giải quyết dứt điểm, họ muốn tìm hiểu từ chỗ chúng tôi, nhưng đã bị ông nội lấp liếm cho qua”.
“Bọn họ muốn tìm hiểu chuyện gì chứ?”
“Đương nhiên là về chuyện vị long soái thứ tư của Long Quốc”.
Lương Hồng Anh cười nói: “Có lẽ anh không biết, vị long soái thứ tư đã gây nên sóng to gió lớn ở Yên Kinh chúng ta, mọi người đều đang đoán xem vị long soái thứ tư này rốt cuộc là ai, có người nói là chiến thần trở về từ ngoại vực, cũng có người nói là một vị cường giả nghịch thiên lánh đời, còn có người nói là thần tiên sống, tóm lại là cái gì cũng nói được”.
“Nhà họ Lâm cảm thấy nhà họ Lương chúng tôi biết được gì đó, nên đến thăm dò, chẳng qua chỉ là vô công rồi nghề mà thôi”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Lâm Chính, vẻ mặt dí dỏm.
“Để bọn đoán đi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa sân bay.
“Có rảnh thì thường về đây nhé”.
Lương Hồng Anh không nỡ nhìn Lâm Chính, không nhịn được nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, xoay người lên máy bay.
Mã Hải quay về Giang Thành trước, lúc Lâm Chính xuống máy bay, Mã Hải đã chờ đợi ở cửa.
“Chủ tịch Lâm, người của Thương Minh đã đến rồi, tôi sắp xếp cho bọn họ chờ ở phòng hội nghị, cậu có muốn gặp mặt một lát không?”
Mã Hải vừa mở cửa xe vừa nói.
“Họ đến khi nào?”
“Sáng nay lúc tám giờ”.
“Đến gấp vậy à, đi thôi, đi gặp bọn họ!”
Lâm Chính thản nhiên nói, anh ngồi vào trong xe.