Lâm Chính nói không phải vì thể diện mà thật sự đều là vì cân nhắc tới lợi ích các thành viên của liên minh Thanh Huyền.
Nếu lúc này Lâm Chính không đứng ra thì người của Thanh Huyền sẽ cảm thấy hụt hẫng. Thực lực của liên minh vốn không mạnh, các thành viên đều cảm thấy sợ hãi rồi. Nếu không vì báo thù thì bọn họ cũng sẽ không gia nhập liên minh đi đánh Thiên Thần Điện đâu.
Vì vậy Lâm Chính dù biết là những lời anh nói sẽ đắc tội với tất cả mọi người nhưng vẫn phải nói. Hoa Thiên Hải thì vui lắm. Ông ta không ngờ lại có người ngốc như vậy, dám vì một người mà đắc tội với toàn bộ liên minh.
“Con gái à, con đang giúp bố rất nhiều đấy”, Hoa Thiên Hải nheo mắt nhìn Hoa Vi Vi và cười.
Hoa Vi Vi run rẩy, không dám nhìn bố mình, chỉ biết lùi về sau.
“Chúng ta đi thôi”, Lâm Chính phất tay, đưa người rời khỏi vực Ngũ Hành. Đợi họ rời đi đám đông mới lại chửi rủa.
“Ý gì vậy?”
“Cậu ta là cái thá gì chứ? Một liên minh Thanh Huyền thôi mà, chẳng lẽ cậu ta lại không sợ chết?”
“Các vị mãnh chủ, sao mọi người có thể nhịn như vậy chứ?”
“Tôi thấy không có liên minh Thanh Huyền thì cũng chẳng sao, cứ dạy cho họ một bài học để họ biết thế nào là lễ độ”.
Đám đông càng nói càng tức giận. Thế nhưng các minh chủ không thể hiện gì nhiều. Họ không dám khinh xuất.
“Minh chủ, sao các minh chủ khác có thể nhẫn nhịn như vậy chứ Tên họ Lâm đó công khai uy hiếp chúng ta. Một con sâu cái kiến thôi mà sao các minh chủ khác không tiêu diệt cậu ta đi”, một trưởng lão không nhịn được bèn lên tiếng nói với Hoa Thiên Hải.
“Bởi vì Hạo Thiên chưa lên tiếng nên đám đông mới vậy”, Hoa Thiên Hải thản nhiên nhìn: “Các vị minh chủ này có ai mà không lợi hại? Mặc dù biết là mất mặt và giận lắm nhưng những cảm xúc đó vẫn không ảnh hưởng tới lý trí của họ”.
Vị trưởng lão kia bèn gật đầu.
Hạo Thiên từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn đám đông sau đó đưa người rời đi.
“Đi theo tôi”, Vu Hồng nhìn Hạo Thiên rồi lên tiếng. Cô ta đi về hướng Lâm Chính rời đi.
Mấy người Lâm Chính ngồi ngựa đi về phía hồ Thưởng Nguyệt. Anh đã sớm ra mệnh lệnh, tất cả những người gia nhập đều tới hồ Thưởng Nguyệt. Dục Chấn Thiên và tông chủ Thanh Huyền đã sớm đưa ra thêm nhiệm vụ cho họ rồi.
“Lâm minh chủ, tôi nhận được tin, những thành viên gia nhập đã lên tới một trăm nghìn người rồi. Hơn nữa còn có không ít người vẫn đang tới đó, gia nhập liên minh. Có lẽ trước khi tiên công liên minh Hồ Thưởng Nguyệt sẽ lên tới 150 nghìn người", thành chủ Nam Ly Thành nói.
“Người thì nhiều nhưng sức chiến đấu lại không có. Hơn nữa giờ chúng ta quản hậu cần, cũng chẳng ra chiến trường nổi. Đừng nói là 150 người người mà dù có 500 nghìn người thì cũng chẳng có ích gì”.
Nam Hạnh Nhi cảm thấy thất vọng. Thành chủ Nam Ly Thành không nói gì nhưng đồng ý.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Giờ tôi không cần lực lượng chiến đấu mà cần lực lượng lao động”.
“Cần người sao?”, tất cả đều không hiểu.
“Đúng vậy! Cần lực lượng lao động".
Lâm Chính thản nhiên nói: “Có đôi khi lực lượng lao động chính là lực lượng chiến đấu. Tôi nói thế này, 150 nghìn người bị các liên minh khác khinh thường, coi là con sâu cái kiến, tôi sẽ biến họ thành những người bất bại”.
Dứt lời, đám đông nhìn nhau. Họ cảm thấy nghi ngờ. Rõ ràng là họ không hiểu ý của Lâm Chính.
“Chồng suy nghĩ đơn giản quá”, Nam Hạnh Nhi lầm bầm.
“Lâm đại nhân là người ngoại vực, suy nghĩ khác với chúng ta”, Sở Thu cười nói.
Đám đông tiếp tục lên đường. Nhưng đúng lúc này, một nguồn khí tức hùng hậu ập tới. Sắc mặt thành chủ Nam Ly Thành tái mặt, lập tức thắng dây cương: “Mọi người cẩn thận”
“Người của Vu Sơn”, Lâm Chính dừng ngựa nhìn.
Anh thấy mười mấy người ập tới. Mỗi một cao thủ đó đều có khí tức kinh người, khiến người khác cảm thấy khó thở.
“Tên họ Lâm kia muốn đi đâu?”
Vu Hồng lên tiếng, sau đó bóng hình cô ta bay tới từ từ đáp xuống trước mặt anh...