Đại Nhân, cậu ta…Đám ma nhân run rẩy, không biết phải nói gì.
Tử Long Thiên lập tức chém đứt đôi tên ma nhân đó và nói tiếp: “Mấy đưa lao lên là được, nếu cậu ta muốn đối phó với các người thì chắc chắn sẽ từ bỏ việc tự phát nổ, còn nếu không ra tay, trực tiếp phát nổ thì cũng chỉ giết được các người, không giết được tôi. Cậu ta không giết được tôi mà tự nổ thì có ý nghĩa gì. Nghe đây, lập tức lao lên giết cho tôi”.
Dứt lời, đám ma nhân mặt tối sầm nhưng không dám phản bác. Dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của Đại Ma Quân mà.
Sắc mặt của Lâm Chính đanh lại. Đúng là nếu như Tử Long Thiên không lao lên, chỉ dựa vào đám ma nhân này đối phó với anh, anh mà tiếp tục muốn tự phát nổ thì cùng lắm cũng chỉ giết được đám thuộc hạ. Như vậy thì không đáng.
Nếu anh từ bỏ việc tự phát nổ, Tử Long Thiên chắc chắn sẽ nhân cơ hội ra tay. Ông ta đang ép anh phải đưa ra lựa chọn.
Tự sát? Hay là chết trong tay ông ta! Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Đầu óc trở nên hỗn loạn. Thế nhưng anh cũng đã đưa ra quyết định của mình.
“Giết”, đám ma nhân lao lên không chút do dự. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã lao về phía Tử Long Thiên.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên giật mình.
“Ông không tới thì tôi tới. Chúng ta cùng chết đi”, Lâm Chính gầm lên, kiểm soát châm khí, lao thẳng về phía Tử Long Thiên
“Không!”, Tử Long Thiên mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại. Lâm Chính đuổi theo sát ông ta, không để ông ta có cơ hội chạy thoát.
“Giết Tô Nhu, giết người phụ nữ của cậu ta. Cậu mà không cứu người phụ nữ của cậu thì cô ta sẽ bị phanh thây”, Tử Long Thiên gầm lên.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm quay đầu lại .Lúc này anh đã không còn bảo vệ được Tô Nhu nữa rồi. Điều anh có thể làm là ngủ một giấc thiên thu cùng cô.
Tô Nhu lẳng lặng nhìn Lâm Chính. Cô rơi nước mắt. Không biết từ khi nào mà cô không còn cảm thấy sợ nữa. Bởi vì cô biết, người này đang bảo vệ cho mình.
Mặc dù không thể thay đổi kết cục nhưng cô cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Đám ma nhân đã áp sát tới.
Bọn chúng giơ thanh đao trong tay lên bổ về phía cô. Tô Nhu không hề né tránh, chỉ nhắm mắt chờ đợi.
Chờ đợi cái chết ập tới.
Đúng lúc này thì…Vô số đường đạn được phóng tới ghim lên người đám ma nhân. Đầu bọn chúng bị bắn xuyên, tất cả đổ rầm ra đất, chết ngay lập tức.
“Cái gì?”, Tô Nhu mở mắt.
“Lâm tướng quân, xin hãy dừng tay”.
Lúc này, một giọng nói vang lên. Vô số bóng hình từ trên không trung đáp xuống. Lâm Chính giật mình, lập tức dừng lại và ngước nhìn.
Có tám người cả nam cả nữ đứng trước mặt anh, trông họ vô cùng điềm nhiên, vậy mà khí tức của họ phát ra thì đáng sợ tới mức ghê người.
“Các người là ai?”, Tử Long Thiên hoang mang.
“Tử Long Thiên, ông to gan lắm. Dám mạo phạm tới cả Giang Thành. Thiên Ma Đạo định đối đầu với Long Quốc đúng không?”, một người đàn ông tóc ngắn lạnh giọng.
“Một lũ chuột nhắt mà dám đối đầu với Thiên Ma Đạo à? Tử Long Thiên hừ giọng: “Các người chán sống thì tôi sẽ tác thành cho các người”.
“Để xem ai tác thành cho ai nhé”, người đàn ông hừ giọng, lao về phía Tử Long Thiên. Những người khác cũng đồng loạt lao ra.