Dứt lời, đám người chen chúc ở bên ngoài cửa tiệm lập tức tách ra.
Sau đó, một thanh niên mặc kiếm phục màu lam, tay cầm bội kiếm nhanh chân đi vào.
Người đến không phải ai khác, mà chính là Thương Lan Phúc!
Thương Lan Ngạo sửng sốt, quay đầu sang nhìn, sau đó cười khẩy.
“Tao còn tưởng là ai đến chứ! Hóa ra là thằng con hoang này!”.
“Anh nói ai là con hoang?”.
Thương Lan Phúc không nhẫn nhịn Thương Lan Ngạo, giọng nói lạnh lùng, chứa đầy địch ý.
Tuy Thương Lan Ngạo lớn tuổi hơn, theo lý mà nói Thương Lan Phúc phải gọi một câu anh, nhưng do thân phận con riêng mà bao năm nay Thương Lan Ngạo bắt nạt Thương Lan Phúc không ít.
Thế nên Thương Lan Phúc không thèm coi Thương Lan Ngạo là anh trai.
“Hừ, ở đây ngoài mày thì còn ai là con hoang chứ? Mẹ mày vốn là một kẻ thấp hèn, nếu không phải năm đó bố uống rượu say thì làm gì có mày?”.
Thương Lan Ngạo nói đầy khinh miệt.
“Ha ha ha…”
Đám thuộc hạ cười lớn phụ họa.
“Chán sống à?”.
Thương Lan Phúc nổi giận, rút luôn kiếm ra chém về phía Thương Lan Ngạo.
“Đồ con hoang! Mày cũng dám đánh với tao sao?”.
Thương Lan Ngạo không chút sợ hãi, giơ kiếm lên nghênh chiến.
Trong mắt Thương Lan Ngạo thì Thương Lan Phúc không đáng để hắn phải lo lắng.
Tuy Thương Lan Võ Thần cũng coi như nuôi nấng đứa con riêng này, còn cho anh ta một chiếc thẻ VIP chí tôn, để anh ta có thể ra vào một số nơi đặc biệt ở Long Tâm Thành.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Về võ kỹ thì ông ta gần như không dạy dỗ gì.
Tất cả kiếm kỹ của Thương Lan Phúc đều là tự đọc sách rồi học theo.
Loại vô dụng không có người chỉ dạy như vậy thì sao hắn phải sợ?
Trước kia hắn từng giao đấu với Thương Lan Phúc không ít, nhưng lần nào Thương Lan Phúc cũng thảm bại.
Thế nên lần này, Thương Lan Ngạo cũng tràn trề tự tin.
Nhưng sau mười mấy chiêu, nụ cười tự tin trên mặt Thương Lan Ngạo đã dần biến mất.
Hắn phát hiện… kiếm kỹ của Thương Lan Phúc hình như đã khác so với trước kia.
Kiếm chiêu của anh ta hiện giờ sắc bén hơn, xảo quyệt hơn, cũng… hoàn mĩ hơn.
Sau khi đấu được hai mươi chiêu, Thương Lan Ngạo đã cảm thấy hơi vất vả.
Nhưng xung quanh đang có bao nhiêu người đang nhìn, sao hắn có thể nhận thua được?
Hắn cắn chặt răng, tiếp tục vung kiếm một cách điên cuồng.
Khi đấu đến ba mươi chiêu, hắn đã rơi xuống thế hạ phong, không thể chủ động tấn công mà chỉ đành phòng thủ một cách bị động.
Chuyện này là sao?
Thực lực của thằng con hoang này tinh tiến nhiều như vậy từ khi nào?
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thua.
Không thể nào!
Hắn tuyệt đối không thể thua thằng con hoang này!
Tuyệt đối không thể!
Đôi mắt Thương Lan Ngạo dần trở nên đỏ ngầu như máu, sức mạnh phi thăng trong người cũng được huy động một cách cuồng bạo hơn.
Hắn định phản kích.
Nhưng những đòn tấn công dày đặc và hoàn mĩ của Thương Lan Phúc khiến hắn không thể tìm được sơ hở nào để phản kích.
Hắn biết mình đã bị áp chế hoàn toàn.
Nhưng hắn không thể chấp nhận được kết quả này.
Tâm cảnh của Thương Lan Ngạo dần trở nên rối rắm, kiếm chiêu cũng hỗn loạn hoàn toàn.
Bên hắn vừa loạn liền mang lại cơ hội tuyệt vời cho Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc nhắm trúng thời cơ, thanh kiếm sắc đâm thẳng tới, giống như rắn độc thè lưỡi, trong chớp mắt đã dán vào bàn tay của Thương Lan Ngạo.
Lướt qua!
Xoẹt!
Bàn tay Thương Lan Ngạo trúng một nhát kiếm.
Nỗi đau đớn đớn dữ dội khiến hắn không cầm nổi kiếm nữa.
Keng!
Thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Thương Lan Ngạo cả kinh, định nhặt kiếm lên, nhưng Thương Lan Phúc đã kề kiếm vào cổ hắn.
Cơ thể của Thương Lan Ngạo cứng ngắc, không dám động đậy.
“Hay!”.
Tửu Ngọc thấy thế liền hưng phấn vỗ tay hét lớn.
Ngự Bích Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những người đang vây xem đều vô cùng kinh ngạc, tỏ vẻ khó tin.
Thương Lan Ngạo lại càng đứng sững như trời trồng.
“Thương Lan Ngạo, anh nói xem thực lực của tôi có dám đánh với anh không?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng hừ mũi nói.
“Mày…”
Thương Lan Ngạo nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm lên: “Mày có giỏi thì giết tao đi!”.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh, nếu không cũng khó ăn nói với bố! Nhưng anh ức hiếp bạn bè tôi, còn ở đây làm bại hoại danh tiếng của bố thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!”.
Dứt lời, thanh kiếm sắc của Thương Lan Phúc lại vung lên, chặt một cánh tay của Thương Lan Ngạo.
Phập!
Âm thanh quái dị vang lên.
Cánh tay trái của Thương Lan Ngạo lập tức rơi xuống, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ quầy thuốc bên cạnh.
“A!”.
Thương Lan Ngạo đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo, gào thét không ngừng, toàn thân run lên bần bật.
“Cậu chủ!”.
Các thuộc hạ ở xung quanh vội vàng xúm đến, lấy châm bạc ra giảm đau cho hắn.
“Không được dùng châm!”.
Thương Lan Phúc lại quát.
Đám thuộc hạ khựng lại.
“Trước khi về phủ, cấm không ai được chữa trị cho anh ta, nếu không anh ta sẽ không nhận được bài học!”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói: “Nghe đây, tiệm thuốc này đã được tôi bảo vệ! Các anh nói với bố cũng chẳng sao hết! Nhưng nếu để tôi biết các anh còn dám tác oai tác quái, thì lần sau tôi sẽ không nương tay như vậy đâu, tôi sẽ lấy luôn mạng của các anh!”.
Mọi người nghe thấy thế đều run như cầy sấy, không dám ho he gì.
“Đưa đồ vô dụng này biến đi!”.
Thương Lan Phúc quát lớn.
“Thương Lan Phúc! Mày nhớ đấy! Món nợ này tao nhất định sẽ tìm mày tính sổ!”.
Đôi mắt Thương Lan Ngạo đỏ ngầu, phát ra lời thề độc, sau đó được thuộc hạ dìu khỏi tiệm thuốc.
Những người vây xem vội vàng giải tán, không dám ở lại hóng hớt nữa.
Ai cũng biết phủ Thương Lan sắp xảy ra chuyện lớn.
Chờ mọi người tản hết, Thương Lan Phúc mới vội xoay người lại, ôm quyền hành lễ với Lâm Chính.
“Đồ đệ đến muộn, khiến sư phụ bị kinh hãi, xin sư phụ giáng tội!”.
Thương Lan Phúc nói đầy tự trách.
“Không sao, anh đến hay không cũng vậy, một Thương Lan Ngạo tép riu tôi vẫn đối phó được”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, có chút không biết trả lời thế nào.
Làm gì có ai không khách sáo như vậy chứ?
Anh ta ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn: “Sư phụ, tôi ra tay khác với sư phụ ra tay, nếu là tôi ra tay thì đây chỉ là chuyện nhà của tộc Thương Lan chúng tôi. Nhưng nếu là anh ra tay, chỉ sợ… sẽ bị bố tôi trả thù…”
“Không sao”.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu bố anh ra tay với tôi… cũng không có gì ghê gớm cả”.
Anh vừa dứt lời, hơi thở của Thương Lan Phúc liền trở nên run rẩy.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng lại càng kinh hãi.
Lâm Chính nói cái gì vậy?
Lẽ nào… anh không còn sợ Thương Lan Võ Thần nữa?