Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 794: Tôi không làm được

“Cô Trương! Cô đừng lo lắng, cháu sẽ giải quyết ổn thỏa”, Cao Lam vội lên tiếng.

“Giải quyết? Bao nhiêu phóng viên ở đây! Người nhà họ Tô còn đến nhiều như vậy, cháu giải quyết kiểu gì? Cô không biết, cháu mau mời cô Anna tới đây, nếu không…nếu không hôm nay nhà họ Tô sẽ không biết giấu mặt đi đâu hết. Sau này mọi người làm sao dám ngẩng mặt lên nhìn người khác nữa?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

Ngẩng đầu sao? Cao Lam bặm môi. Giờ anh ta sắp không dám ngẩng đầu nữa rồi đây này. Từ nhỏ tới lớn, anh ta chưa bao giờ bị nhục như vậy. Anh ta là cậu ấm của Tập đoàn Cao Thị đấy.

Chết tiệt! Đợi tôi chơi con gái các người xong thì xem các người có ngẩng được đầu lên không. Đến lúc đó làm người hay làm cún cũng chưa biết đâu.

Cao Lam thầm nhủ nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ tỏ ra lúng túng: “Cô Trương, cô đợi chút, cháu gọi cho bố, nhờ ông ấy giải quyết giúp chuyện này vậy”.

“Cháu…nhanh lên chút đi!”

Trương Tinh Vũ đã mất hết kiên nhẫn rồi. Bà ta bắt đầu nghi ngờ, không biết Cao Lam có thực lực thật hay không.

Bởi vì bà ta phát hiện ra, từ đầu tới cuối toàn bộ mọi chuyện đều do một mình cậu ta nói, căn bản không có gì chứng minh cậu ta có tiền, cũng như chứng minh cậu ta hơn người.

Cao Lam không dám cãi lại, chỉ lập tức goị điện.

“Con trai, sao thế?”, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vang lên.

“Bố, xảy ra chuyện rồi”, Cao Lam trầm giọng.

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, giọng nói bên kia khác nặng nề.

“Người của hiệp hội Y tế không chịu hợp tác với chúng ta. Vừa rồi cô Anna kia còn nói là không quen biết con nữa, khiến con bị mất mặt”, Cao Lam tức giận nói.

Dứt lời, bên kia rơi vào im lặng.

“Chuyện là thế nào? Con nói từ đầu tới cuối xem!”

Cao Lam nghe thấy vậy lập tức thuật lại toàn bộ sự việc. Đương nhiên anh ta không hề nói cho bố mình biết là mình chỉ muốn ‘chơi’ Tô Nhu mà nghiêm trọng hóa vấn đề lên, nói là muốn rước cô về làm vợ.

Ông cụ của Cao Lam thì muốn anh ta lấy vợ sinh con lắm rồi. Thế nên khi biết con trai tới Giang Thành để tìm vợ thì ông ta vui mừng lắm.

Nhưng sau đó biết Anna tỏ ra không quen con trai, khiến con trai mất mặt trước nhà vợ thì ông ta đã đùng đùng nổi giận, đập bàn rầm rầm.

“Khốn nạn, cái người phụ nữ đó định làm gì vậy? Không phải là con từng gặp mặt cô ta sao? Vậy mà dám nói là không biết con à?”

“Bố, con cũng không biết tại sao lại như thế? Người phụ nữ đó còn bắt con bật loa ngoài, sau đó nói là không biết con. GIờ con đúng là xong đời rồi. Bị tất cả mọi người cười vào mặt. Tô Nhu chắc chắn là cũng sẽ không vui. Bố, nếu như không thể gọi được Anna tới đây thì tới khi đó chuyện Tô Nhu giận là chuyện nhỏ mà chuyện nhà họ Cao mất mặt mới là chuyện lớn đấy ạ”, Cao Lam khóc dở mếu dở.

“Con trai yên tâm, con cứ theo đuổi Tô Nhu đi. Bố sẽ lập tức gọi điện cho hội trưởng Hiệp hội hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứu người là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến việc nối dõi tông đường của nhà họ Cao mới là chuyện lớn. Ông đây sẽ chơi tới cùng”, ông Cao gào lên, móc điện thoại ra và tức tốc ấn số.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Anna ngồi trong một chiếc xe do Mã Hải điều phối và tới sân bay Giang Thành. Đúng lúc cô ta đang chuẩn bị lên máy bay thì điện thoại của hội trưởng Hiệp hội gọi tới.

Liếc nhìn thấy số điện thoại, sắc mặt Anna lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cô ta thở dài, ấn nút nghe: “Hội trưởng, có việc gì không ạ?”, Anna cố gắng trả lời bằng giọng điệu thật thoải mái.

Thế nhưng đầu dây bên kia chỉ chìm trong im lặng. Tầm mười giây sau, bên kia mới bắt đầu lên tiếng.

“Phó hội trưởng, tôi cần lời giải thích của cô!”, giọng nói khàn khàn chứa đựng áp lực ghê người.

“Giải thích gì cơ?”, tim Anna đập thình thịch nhưng cô ta vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.

“Phó hội trưởng Anna, đừng cho tôi là kẻ ngốc. Cô biết lô máy móc đó đáng quý như thế nào đối với chúng ta. Có biết bao nhiêu quốc gia muốn có được lô hàng đó và ra giá trên trời đấy. Cô cho rằng đó là thứ mà có thể dùng tiền là mua được sao? Cô nhầm rồi, lô máy móc đó là vô giá! Tập đoàn Cao Thị đồng ý tặng cho chúng ta là vì muốn thiết lập mối quan hệ tốt giữa hai bên. Vậy mà tất cả đã bị cô phá hỏng mất rồi. Phá hỏng tất cả!”

Rõ ràng là bên kia đang rất tức giận, từng từ từng chữ của hội trưởng đều đậm mùi trách móc.

“Xin lỗi, hội trưởng…”, Anna không thể giả vờ được nữa, đành lên tiếng.

“Không cần xin lỗi, bởi vì chuyện này chưa tới mức không thể cữu vãn được. Giờ cô lập tức điện thoại cho cậu Cao, đích thân xin lỗi đồng thời đáp ứng yêu cầu của cậu ấy. Cậu ấy muốn cô làm gì thì cô làm như vậy. Rõ chưa? Chỉ có như vậy thì chúng ta mới lấy lại được thiện cảm với tập đoàn Cao Thị và mới có được lô máy móc đó”.

“Hội trưởng định…”

“Lập tức gọi điện xin lỗi”, hội trưởng nhấn mạnh.

Anna sững sờ, cầm điện thoại đứng ngây ra. Một lúc sau, cô ta hít một hơi thật sâu và đáp lại.

“Xin lỗi hội trưởng, tôi…không làm được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK