Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu hành động này của Lâm Chính chỉ để quạt gió thổi lửa, thế thì rõ ràng là quá đơn thuần.

Huống hồ, đây là thôn Dược Vương, dù Ngũ trưởng lão dám chống đối Nhị trưởng lão, bên trên cũng sẽ không ngồi yên nhìn.

Nhan Khả Nhi nghĩ như vậy.

Nhưng nếu không phải để khơi dậy nội loạn, thần y Lâm hành động như vậy với mục đích gì?

Ngoài nhà thờ tổ, Thương Miểu dẫn đầu nhóm đệ tử tức giận đi tới.

Nhị trưởng lão Vương Kiều và con trai Vương Nhất đã nhận được tin, từ lâu đã đứng đợi trong nhà thờ tổ.

Các đệ tử tinh nhuệ và quản sự cũng tụ tập trong nhà thờ tổ.

“Vương Kiều!”.

Thương Miểu còn chưa tới nơi, giọng nói đã vang lên.

Hiển nhiên, lần này ông ta thật sự bất chấp tất cả, khí thế hùng dũng đi thẳng vào nhà thờ tổ.

Vương Kiều trong nhà thờ tổ vẫn còn đang uống trà.

Ông ta không hề lo lắng khi Thương Miểu đi vào.

“Trưởng lão Thương Miểu, chuyện gì khiến ông tức giận như vậy?”, Vương Kiều nói.

“Vương Kiều! Quyết đấu đã kết thúc, đệ tử tôi đã thắng! Bây giờ, phải chăng chúng ta có thể thực hiện lời hứa lúc trước?”, trưởng lão Thương Miểu lạnh lùng nói.

“Lời hứa? Lời hứa gì? Trưởng lão Thương Miểu, ông có thể nói rõ ràng không?”, Vương Kiều bình tĩnh nói.

Dứt lời, mọi người đều biết, Vương Kiều định không làm theo lời hứa.

Dù sao nhóm người Thương Miểu và Tứ trưởng lão cũng không hề đích thân nghe Vương Kiều đồng ý lời hứa này.

“Sao? Trưởng lão Vương Kiều, ông định trốn tránh à? Theo lời hứa lúc trước, ông phải quỳ gối trước tôi!”, Thương Miểu lạnh lùng nói.

“Trưởng lão Thương Miểu, tôi nghĩ trong việc này có hiểu lầm gì đó”, Vương Kiều bình tĩnh đáp.

“Hiểu lầm hay không tôi chưa nói, đệ tử của ông đến chỗ tôi làm càn, không coi ai ra gì, sỉ nhục tôi không nói, còn sỉ nhục đệ tử của tôi trước mặt tôi. Trưởng lão Vương Kiều, chuyện này ông không cho tôi một lời giải thích, e rằng hôm nay chúng ta không xong đâu”, Thương Miểu hơi kích động, nói.

Nghe thấy lời này, trong mắt Vương Kiều mới lóe lên tia nghi hoặc.

Ông ta biết rõ tính cách của Thương Miểu. Thương Miểu sẽ không tùy tiện trở mặt với ông ta, sao lần này thái độ của Thương Miểu lại cứng rắn như vậy?

“Thương Miểu, ông muốn thế nào?”, Vương Kiều suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi.

“Bảo đồ đệ ngoan của ông dập đầu nhận lỗi với tôi, ngoài ra, chuyện này ông cũng phải xin lỗi chúng tôi!”, Thương Miểu nói.

“Thương Miểu! Ông nói cái gì? Bảo bố tôi xin lỗi? Các người có nhận nổi không?”, Vương Nhất không nhìn nổi, bỗng nổi giận, đập tay quát.

“Láo xược!”, Thương Miểu nổi giận, quát Vương Nhất: “Cậu là hậu bối, ở đây đâu đến lượt cậu nói chuyện?”.

“Ông…”, Vương Nhất nổi giận.

“Vương Nhất! Lui xuống!”, Vương Kiều hạ giọng nói.

“Vâng, bố”, Vương Nhất đè nén lửa giận, trừng Thương Miểu, không lên tiếng nữa.

Vương Kiều đặt tách trà xuống, lạnh lùng nhìn Thương Miểu, bình tĩnh nói: “Trưởng lão Thương Miểu, xem ra hôm nay ông đến để gây rối?”.

“Người của ông ngồi lên đầu tôi, ai gây sự với ai ông phải nói cho rõ!”, Thương Miểu bực dọc nói.

“Thế à? Vậy được, tôi hỏi ông, đệ tử của tôi đã làm gì ông?”, Vương Kiều hỏi.

“Cái đó…”, Thương Miểu không nói được.

“Là đồ đệ ông ngông cuồng nói châm thuật của chúng tôi không bằng cậu ta, đệ tử của tôi Kiều Chiến Bắc mới tức giận tìm cậu ta khiêu chiến. Đệ tử tôi thất bại là do tài nghệ của nó không bằng người, nếu nó đã hứa hẹn gì với các ông thì mời các ông đi tìm nó! Cần gì phải nói với tôi?”, Vương Kiều bình tĩnh nói.

“Ông…”, Thương Miểu tức giận.

Vương Kiều đang giở trò vô lại điển hình.

“Ức hiếp người quá đáng!”.

“Trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây?”.

“Đám người này bình thường hà khắc với chúng ta, thường xuyên ức hiếp chúng ta. Nếu hôm nay không cho bọn họ bài học, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta dễ ức hiếp!”.

“Có cần ra tay không, trưởng lão?”.

Các đệ tử tràn đầy nhiệt huyết và phấn khích, không kiên nhẫn được nữa.

Nhưng Thương Miểu không phải kẻ ngốc, người bên mình mà đánh nhau thật chắc chắn sẽ không phải đối thủ của bên Vương Kiều.

Hơn nữa, một khi đánh nhau sẽ dễ bị người ta bắt thóp.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có thể đấu y võ.

Nhưng mình có thể là đối thủ của Vương Kiều không?

Thương Miểu không có nhiều lòng tin.

Đến nước này lại có chút tiến thoái lưỡng nan...

“Trưởng lão Thương Miểu, hay là chúng ta quyết đấu y võ để kết thúc những chuyện này?”, lúc này Vương Kiều đột nhiên lên tiếng.

Đúng là sợ cái gì có cái đó.

Thương Miểu cưỡi trên lưng hổ khó xuống, do dự một lúc, cuối cùng nói: “Được thôi! Có lẽ đó là phương án giải quyết thích hợp nhất. Ra ngoài đi! Ở đây nhỏ quá, chúng ta ra bên ngoài đấu!”.

“Haizz, đừng vội! Chúng ta theo quy tắc mà làm!”.

Vương Kiều cười nhạt, nghiêng đầu hỏi Kiều Chiến Bắc: “Chiến Bắc à, trước kia con đấu với các sư đệ sư muội dưới trướng trưởng lão Thương Miểu đã hứa điều kiện gì?”.

“Thưa sư phụ, hứa là ai thua sẽ dập đầu xin lỗi người kia”, Kiều Chiến Bắc cười nói.

“Vậy được”, Vương Kiều nói: “Trưởng lão Thương Miểu, chúng ta cũng lập ra lời hứa như vậy đi! Bây giờ chính miệng tôi nói, đệ tử ở đây tận tai nghe thấy, không ai chối được, ông thấy thế nào?”.

“Chuyện đó…”, sắc mặt Thương Miểu biến đổi, không dám đồng ý.

“Sao? Trưởng lão Thương Miểu tràn đầy khí thế đến đây, lâm trận lại rút lui? Thế thì sẽ thật sự biến thành trò cười cho thiên hạ đấy!”, Vương Kiều cười ha hả nói.

Đám đệ tử như Vương Nhất cũng cười thành tiếng, tất cả nheo mắt nhìn Thương Miểu.

Bọn họ tin rằng Thương Miểu không thể là đối thủ của Vương Kiều.

Nếu Thương Miểu đồng ý, vậy thì người bị nhục nhã sẽ là bản thân ông ta, nếu không đồng ý cũng sẽ bị người ta chế nhạo.

“Thương Miểu thật là ngu xuẩn, không đủ thực lực mà cũng dám đến đây gây sự! Không nhìn xem mình có bao nhiêu trọng lượng!”.

“Ha, đúng đấy, ngu như đám đồ đệ của ông ta vậy!”.

“Người như ông ta làm sao làm trưởng lão vậy?”.

Một vài người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Thương Miểu nghe thấy vô cùng tức giận, nào còn quan tâm điều gì, vỗ tay đồng ý.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc...

“Trưởng lão Vương Kiều, đợi đã!”.

“Ồ?”.

Vương Kiều nhíu mày, cùng mọi người nhìn sang phía người nói.

Là tên Tiêu Hồng đó!

“Tiêu Hồng, anh lại định làm gì?”, Vương Nhất tức giận hỏi.

“Tôi chỉ muốn nói một chút, Kiều Chiến Bắc sư huynh đã thua, hình như vẫn chưa dập đầu xin lỗi tôi đâu! Có phải anh ta nên thực hiện lời anh ta nói trước hay không?”, Tiêu Hồng cũng chính là Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Bọn họ ngạc nhiên.

Vẻ mặt của Kiều Chiến Bắc cực kỳ khó coi, siết chặt nắm đấm, không lên tiếng.

“Thế nào? Kiều sư huynh, có phải đợi tôi mời Tứ trưởng lão đến đây, anh mới ngoan ngoãn quỳ xuống?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu… đừng có được nước lấn tới!”, Kiều Chiến Bắc giận dữ quát lên.

“Nhị trưởng lão, đây là đồ đệ tốt mà ông dạy ra đây sao? Đồ đệ ông không giữ chữ tín, vậy thì sao chúng tôi có thể đồng ý trận đấu giữa ông và trưởng lão chúng tôi? Đến lúc đó, lỡ như trưởng lão của chúng tôi thắng rồi, các người lại chối, chẳng phải chúng tôi sẽ lỗ to hay sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

Thương Miểu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội nói: “Nói không sai! Nhị trưởng lão, đồ đệ của ông không tuân thủ lời hứa, ông bảo tôi làm sao tin ông?”.

Vương Kiều nhíu mày.

Vẻ mặt của người xung quanh đều mất tự nhiên…

“Chiến Bắc!”, Vương Kiều đột nhiên nói.

“Sư… Sư phụ…”.

“Đi, quỳ trước Tiêu Hồng”, Vương Kiều nói.

Kiều Chiến Bắc nghe thấy lời này cứ như bị sét đánh…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK